"Lệ Bạc Thâm, tôi đã gả cho anh được ba năm nhưng anh vẫn chưa từng chạm vào tôi một lần... giờ tôi sẽ tác thành cho anh và Bạch Nguyệt Quang* của anh, tôi từ bỏ cuộc hôn nhân này rồi... Sau đêm nay, anh có thể đi tìm cô ta! Còn hiện tại coi như là bồi thường cho số tình cảm tôi dành cho anh bao nhiêu năm qua đi được không..."
(*Ánh trăng (bạch nguyệt quang) rất đẹp, rất sáng nhưng chúng ta không chạm đến được, không biến thành của riêng mình được và chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đây là từ dùng để chỉ những người mà chúng ta đã từng thích, nhưng lại không có được họ.)
Sau khi Giang Nguyễn Nguyễn nói xong lời này cô liền lao. tới hôn người đàn ông trước mặt, giờ đây cô như con thiêu thân lao vào lửa, vừa điên cuồng lại có chút tuyệt vọng...
Cô biết thủ đoạn của mình thật sự quá ti tiện.
Nhưng mà tình cảm của cô đã ấp ủ từ rất lâu rồi, thật sự rất khó mà buông bỏ được!
Hiện tại, cô chỉ cầu xin chút ít an ủi cuối cùng này mà thôi.
"Giang Nguyễn Nguyễn, cô dám!"
Lệ Bạc Thâm nghiến răng, khuôn mặt vừa tuấn tú lại quyến rũ hiện rõ nét tức giận.
Hắn muốn đẩy người phụ nữ trên người mình ra, nhưng cơn bứt rứt trong cơ thể cứ quấy phá lung tung, gần như nghiền nát hết sự tỉnh táo của hắn.
Người phụ nữ này thật to gan, dám bỏ thuốc hản!
"Tôi không có lý do gì không dám..."
Khóe mắt Giang Nguyễn Nguyễn chảy ra một giọt lệ, nụ hôn càng lúc càng dồn dập, bàn tay nhỏ bé không có kinh nghiệm sờ soạng bừa bãi trên người đàn ông.
Cô chỉ muốn có được hắn một lần này thôi!
Lệ Bạc Thâm vô cùng tức giận.
Nhưng mà tình hình hiện tại không còn nằm trong tầm kiểm soát của hẳn.
Chỉ chốc lát sau, phản ứng bản năng của cơ thể hẳn đã bị gọi dậy, cùng với nhiệt độ cơ thể càng tăng lên, sợi dây lý trí
cuối cùng còn sót lại trong đầu hẳn cuối cùng cũng bị đứt rời.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Giang Nguyễn Nguyễn đã tỉnh dậy.
Cô chịu đựng sự khó chịu trong người, gắng gượng đứng dậy khỏi giường để mặc quần áo, sau đó lại lấy bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị từ lâu bên trong ngăn kéo ra, đặt nó lên bàn cạnh giường xong cô lại nhìn thật sâu vào người đàn ông trên giường lần cuối...
"Lệ Bạc Thâm, tôi sẽ giải thoát cho anh. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau!"
Giang Nguyễn Nguyễn thì thào nói ra những lời này, sau đó thu hồi ánh mắt xoay người rời đi.
Khi cô bước ra khỏi nhà họ Lệ, lòng cô chỉ tràn đầy chua xót và khổ sở
Cô đã yêu Lệ Bạc Thâm được bảy năm!
Từ lúc còn đi học cho đến lúc ra trường cô vẫn nhớ mãi không quên hắn.
Mong muốn lớn nhất của cô chính là có thể gả cho hản! Ấy thế mà, Lệ Bạc Thâm lại ghét cô... Thời gian cụ thể lại là ngày cô gả vào cửa nhà hẳn!
Khi đó, ông cụ nhà họ Lệ bị bệnh nặng cần phải xung hỉ, may là bát tự của cô phù hợp thế là họ đã chọn trúng cô.
Ba cô và mẹ kế tham tiền nghe tin, không nói một lời đã trực tiếp đóng gói đưa cô tới cửa nhà họ Lệ.
Còn cô thì hạnh phúc đến điên, chỉ một lòng chờ mong đêm tân hôn tới.
Ai ngờ Lệ Bạc Thâm vừa xuất hiện đã tỏ vẻ chán ghét nói: "Giang Nguyễn Nguyễn, hẳn là cô đã biết người tôi muốn kết hôn là Phó Vi Trữ, không phải cô! Chỉ có cô ấy mới đủ tư cách làm vợ tôi, cô không xứng!"
Giang Nguyễn Nguyễn biết Lệ Bạc Thâm không có nghĩa vụ phải thích hay là yêu thương cô.
Nhưng cô vẫn ngây thơ níu giữ hy vọng, nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ sưởi ấm được trái tim lạnh giá của người đàn ông này.
Trong ba năm kết hôn vừa qua, cô đã làm việc chăm chỉ và cố gắng trở thành một người vợ tốt nhất có thể.
Tối nào cô cũng tự mình xuống bếp để mỗi khi hắn về sẽ có ngay một mâm cơm nóng hổi đang chờ.
Mà mỗi lần dù muộn thế nào, cô cũng kiên trì chờ hắn trở về mới an tâm.
Mỗi khi hẳn uống rượu xã giao về đều do cô chăm sóc, không bao giờ giả vờ nhờ ai làm thay bất cứ chuyện gì cả.
Mỗi lần hẳn bị bệnh hoặc bị thương cô đều là người lo lăng hơn bất cứ ai trong nhà.
Vào mùa đông hằng năm, cô sẽ là người bật máy sưởi, đun nước nóng cho hắn, sáng sớm cô sẽ dậy sớm làm ấm quần áo cho hẳn, hy vọng ngày hôm đó hẳn sẽ không bị lạnh...
Nhưng mà, không yêu vẫn là không yêu.
Cho đến hôm trước ngày sinh nhật của cô, Lệ Bạc Thâm ở lại bệnh viện cùng Phó Vị Trữ, cuối cùng cô cũng hiểu.
Tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng của một mình cô!
Trái tim của người đàn ông đó, cả đời này cô sẽ không thể nào sưởi ấm được.
Hắn đã thuộc về người phụ nữ khác!
Giang Nguyễn Nguyễn đã hoàn toàn hết hy vọng rồi!
Khi Lệ Bạc Thâm tỉnh lại đã là mười giờ sáng.
Sau khi đứng dậy khỏi giường, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hẳn chính là bóp chết Giang Nguyễn Nguyễn!
Hắn đường đường là tổng giám đốc Lệ thị, là người nổi danh khôn khéo trong giới thương nghiệp, đánh đâu thắng đó không gì cản được, từ trước đến giờ chưa có người nào có thể tính kế hản, làm hản chịu thiệt như vậy.
Hản thật sự không bao giờ ngờ được lần đầu tiên của mình lại rơi vào tay người phụ nữ đó!
Hản tức giận, tìm kiếm khắp phòng vẫn không tìm thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu, cuối cùng tầm mắt của hắn thoáng nhìn thấy tờ giấy trên bàn cạnh giường.
"Cái gì?"
Lệ Bạc Thâm nhíu mày thật chặt bước tới cầm lên nhìn một cái.
Bốn chữ "thỏa thuận ly hôn" lập tức đập vào mắt.
Đồng tử hẳn co rụt lại, vẻ mặt đột nhiên âm trầm hẳn.
Đầu tiên là dùng thủ đoạn lừa hắn phát sinh quan hệ, giờ lại bày trò gửi đơn ly hôn... cô ta đúng là càng ngày càng có
nhiều thủ đoạn!
Lệ Bạc Thâm không tin Giang Nguyễn Nguyễn sẽ ly hôn với mình.
Hắn đứng dậy mặc quần áo hẳn hoi rồi đi xuống lầu, toàn thân tỏa ra sát khí chất vấn quản gia: "Ông có nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đâu không?”
Quản gia Lý sững sờ, lập tức trả lời: "Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đã rời khỏi nhà lúc tờ mờ sáng, lúc đi còn kéo theo. hành lý."
Lệ Bạc Thâm sững sờ...
Sáu năm sau.
Nước Y, Viện nghiên cứu y học VR.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa đi ra khỏi phòng nghiên cứu đã nghe thấy trợ lý Linda nói: "Bác sĩ Giang, giáo sư Lục có chuyện muốn tìm cô, mời cô đến phòng làm việc của ngài ấy một chuyến."
Giang Nguyễn Nguyễn vừa mới thức cả đêm, vốn dĩ vẫn đã mệt rã rời nhưng nghe nói thế thì cô lập tức giật mình, nhất thời đã tỉnh táo hơn không ít.
"Ổng có nói là chuyện gì không? Sẽ không phải là... thành quả nghiên cứu lại bị hai tiểu ma vương nhà tôi phá hủy nữa đấy chứ?"
"Rõ ràng là như vậy." Linda đáp lại, trong mắt lại hiện lên một chút đồng tình.
Người cấp trên này của cô làm việc gì cũng nhanh nhẹn dứt khoát, năng lực cao, tuổi còn trẻ, hơn nữa còn là học trò tự hào nhất của đỉnh cao giới y học - Lục Thanh Hồng, người khá nổi tiếng trong giới y học, trong công việc từ trước đến giờ cũng chưa bị ai mắng bao giờ.
Duy chỉ có một lần duy nhất cô phải chịu mắng thay cho. hai đứa bé dễ thương nhà mình!
Linda vô thức an ủi: "Lần này cô ở trong phòng thí nghiệm ba ngày liên tiếp không ra ngoài, Triều Triều và Mộ Mộ đều lo lảng cho thân thể cô, ngày nào cũng tới phòng làm việc của giáo sư Lục quăng đồ... Theo như tôi thấy thì mái tóc của giáo sư Lục lại trảng thêm một mớ nữa rồi."
Giang Nguyễn Nguyễn nghe xong thì có chút đau đầu xem lẫn buồn cười.
Sáu năm trước, sau khi rời khỏi nhà họ Lệ cô đã đi thẳng ra nước ngoài!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!