Nghe thấy Tiểu Tinh Tinh khóc không đến mức thở không ra hơi, Phó Vi Trữ mới hài lòng dừng lại, để tự cô bé bò khỏi người mình.
Sau khi Tiểu Tinh Tỉnh trèo xuống khỏi người cô ta, cô bé lập tức nhịn đau bò đến bên cửa sổ hướng đối diện, ôm lấy cặp học vào lòng, cả người co rúm lại núp phía sau chiếc cặp, không ngừng khóc nức nở.
"Mày biết đau là tốt rồi” Phó Vi Trữ mỉa mai nói: "Nếu mày dám nói chuyện ngày hôm nay cho người khác biết, tao hứa chắc chắn mày sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ đó nữa!"
Nói xong cuối cùng cô ta cũng rời khỏi ghế sau, trở về vị trí lái, lái xe đưa Tiểu Tinh Tinh đến trường mẫu giáo.
"Đến rồi, mau lau nước mắt trên mặt đi!" Đỗ xe trước cổng trường mẫu giáo, Phó Vi Trữ lạnh lùng ra lệnh.
Vì vừa rồi bị cô ta hăm dọa, Tiểu Tinh Tinh sợ sẽ không bao giờ gặp lại dì xinh đẹp của mình nữa cho nên lúc này cũng vội vàng giơ tay lên lau nước mắt trên mặt.
Phó Vi Trữ liếc mắt nhìn sang, cảm thấy dáng vẻ của cô bé đã ổn rồi mới mở cửa bước ra khỏi xe, năm lấy tay Tiểu Tinh Tinh, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng có bày vẻ mặt buồn bã như vậy, nếu làm mọi người nhìn ra, mày cẩn thận có trái cây ngon để ăn đấy!"
Lời vừa dứt cũng là lúc cô ta lại ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã bày ra nụ cười ấm áp.
Tiểu Tinh Tinh siết chặt nắm đấm nhỏ bé, cố gắng kìm nén tiếng nức nở, ngoan ngoãn để cô ta dẫn đến chỗ cô giáo, kế tiếp hơi cúi người chào cô giáo.
"Tinh Tinh đến rồi!" Giáo viên đang mỉm cười chào hỏi thì bất ngờ nhìn thấy dấu vết vừa khóc trên mặt Tiểu Tinh Tinh, cô ấy lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc?"
Vẻ mặt của Phó Vi Trữ khẽ biến sắc, nhưng mà cô ta cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: 'Không biết vì chuyện gì mà sáng nay con bé đột nhiên cáu kỉnh với chúng tôi, hơn nữa còn không chịu đến trường làm chúng tôi dỗ dành thật lâu mới đưa đi được."
Nghe vậy, cô giáo cau mày bối rối: "Vậy sao? Rõ ràng trước giờ Tiểu Tinh Tinh đâu có ghét chuyện đi học, sao hôm nay lạ vậy nhỉ?"
Trong lòng Phó Vi Trữ có chút bất mãn, không muốn nói chuyện với cô giáo nữa, cho nên cô ta chỉ đáp lại thật qua loa: "Có lẽ là do con bé cảm thấy không khỏe, dù sao cũng vừa mới bệnh xong, hôm nay làm phiền cô chăm sóc rồi, nếu có vấn đề gì, cô có thể thoải mái liên hệ với tôi."
Giáo viên không nghĩ gì nhiều mà mỉm cười đồng ý.
Phó Vi Trữ giao người cho giáo viên xong thì giả vờ dặn dò vài câu nữa rồi mới xoay người rời đi.
Ngay khi cô ta vừa lên xe lại nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz quen thuộc chạy tới lối ra vào của trường mẫu giáo.
Vài giây sau, Giang Nguyễn Nguyễn cùng với hai con bước ra khỏi xe.
Bên kia, Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy ba người bọn họ xuất hiện thì sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Sắc mặt Phó Vi Trữ lập tức trầm xuống. Nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn trò chuyện mấy câu với cô giáo, giao hai đứa nhỏ cho cô giáo sau đó mới lên xe rời đi, sắc mặt Phó Vi Trữ càng khó coi hơn nữa.
Mãi cho đến khi chiếc Mercedes đó biến mất ở ngã tư, cô †a mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!