Trong chốc lát, bầu không khí giữa bốn người có chút kỳ quái.
Hầu như tầm mắt của mọi người đều tự rơi vào chính họ. (kiểu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm)
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày khó chịu, cô không muốn dính líu quá nhiều với Lệ Bạc Thâm, cho nên chỉ nhìn Tân Vũ Trì hỏi: "Tân thiếu gia đột nhiên đi tới đây có chuyện gì không?”
Tân Vũ Trì hơi sững sờ một lát sau đó cười đáp: "Nghĩ đến việc mời cô đến rồi bỏ mặc cô ở đây như vậy không lịch sự lắm, tôi muốn tới trò chuyện với cô một lát."
Nói xong anh ta lại lẳng lặng liếc nhìn Lệ Bạc Thâm.
Sắc mặt Lệ Bạc Thâm vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, hiển nhiên hắn không có ý định lên tiếng giải thích.
'Tần Vũ Trì không còn cách nào khác đành phải liều mình gánh luôn cái nồi này.
Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên cong khóe môi: "Không sao đâu, vừa hay gặp được học trưởng ở đây, hai chúng tôi hiếm khi mới gặp mặt lại cho. nên còn muốn trò chuyện thêm chút nữa, ý tốt của anh, tôi nhận được rồi, anh không cần đặc biệt tiếp đãi tôi như vậy đâu."
Lệnh đuổi khách đã hạ xuống, Tần Vũ Trì nghẹn họng đang định kiếm cớ nói tất cả đều là người quen, cứ tán gẫu với nhau một lúc nữa đi thì bất ngờ có một
tiếng giày cao gót vang lên bên tai.
"Bạc Thâm, thì ra là anh ở chỗ này, hình như dì đang có việc tìm anh đó, anh mau đó xem thử đi!" Tiếp đó là giọng nói của Phó Vi Trữ vang lên.
Tần Vũ Trì không còn cách nào khác đành phải nuốt lại cái cớ mà mình vừa nghĩ ra.
Lệ Bạc Thâm nhíu mày, không rời đi ngay lập tức. Lúc người phụ nữ phía sau đi tới bên cạnh, hắn vẫn còn chăm chú nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.
Nhìn thấy hình ảnh hai người đứng cùng nhau, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn dâng lên một tia chán ghét: "Xem ra anh cũng có việc phải làm, tôi cũng
không quấy rầy nữa."
Nói xong, cô liền quay đầu thì thầm gì đó với Mặc Lâm Thâm, rồi hai người cùng nhau xoay người rời đi.
Phó Vi Trữ đứng bên cạnh vẫn đang nhấn mạnh Tống Viện đang tìm hắn làm Lệ Bạc Thâm không giữ người lại được.
"Trông dì rất vội đó, anh với em nhanh đi qua đó đi." Phó Vi Trữ thấy tâm mắt của Lệ Bạc Thâm vẫn còn dừng lại trên người phụ nữ kia một lúc lâu, trái tim cô ta
bỗng cảm thấy rét run, không ngừng lên tiếng thúc giục hắn mau rời đi.
Lệ Bạc Thâm vốn đang cáu kỉnh lại bị cô ta thúc giục nhiều lần liền lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta.
Giọng nói của Phó Vi Trữ lập tức dừng lại.
Giây tiếp theo liền thấy người đàn ông bên cạnh hờ hững lướt đi, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không thèm ban cho cô ta.
Phó Vi Trữ sững sờ vài giây rồi mới kịp phản ứng, nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng đi theo.
Giang Nguyễn Nguyễn và Mặc Lâm Thâm lại kiếm một góc khác ngồi xuống.
"Nguyễn Nguyễn, em và tổng giám đốc Lệ... rốt cục đang xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc Lâm Thâm nhịn không được hỏi.
Giang Nguyễn Nguyễn kéo khóe môi: "Đang xảy ra chuyện gì? Bọn em chỉ tình cờ gặp lại thôi."
Trong mắt Mặc Lâm Thâm có chút nghi hoặc: "Vậy sao? tôi còn tưởng rằng hai người định quay lại với nhau."
Địch ý vừa rồi Lệ Bạc Thâm tỏa ra thật sự khiến anh ta phải ghi nhớ sâu sắc. Giang Nguyễn Nguyễn không ngờ anh ta lại có ảo giác như vậy, cô tự giễu
cười thành tiếng: "Làm sao có thể? Vừa rồi anh không thấy sao? Vị hôn thê của người ta còn đến tìm tận nơi đó."