Chương 30 Nghi ngờ khả năng của cô
Rất nhanh, nhóm người đã đi đến trước mặt Giang Nguyền Nguyền.
Tiểu Tinh Tinh được ba bế trong vòng tay, ánh mắt nhìn người dì xinh đẹp đang ờ gần đó, vẻ mặt hiện rõ niềm vui hiếm có.
Giang Nguyền Nguyền bị hai ba con nhìn bằng hai ánh mắt hoàn toàn khác nhau, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
May mắn thay, người đàn ông phía trước đã dần đầu phá vỡ sự im lặng: “Cô có phái là bác sĩ do bác sĩ cố giới thiệu đến khám cho ông cụ nhà tôỉ không?”
Giang Nguyễn Nguyền điều chỉnh lại biểu cảm, cười nhẹ nói: “Là tõỉ, xỉn chào, tồi tên là Giang Nguyễn Nguyền”
“Chào bác sĩ Giang.”
Người đàn ông duổỉ tay về phía cô: “Tỏi tên là Tân Vũ Trì, đây là em gál tôi, Tân Vũ Phỉ.”
Nói xong, anh ta lại liếc nhìn Lệ Bạc Thâm phía sau hai anh em họ: “Người này… xem như là anh trai của chúng tôi, anh ấy họ Lệ.”
Giang Nguyền Nguyền bình tĩnh gật đầu, chào hỏi mỗi người: “Chào Tân tiên sinh, Tân tiểu thư… Tổng Giám đốc Lệ.”
Cò vừa dứt lời, tiếng cười lạnh không rõ ý tứ của người đàn ông kia lại vang lên, càng nghe lại càng thấy có chút chế giễu.
Giang Nguyễn Nguyền hạ mắt xuổng, che giấu cảm xúc kỳ lạ dưới mắt.
ở bên cạnh, Tân Vũ Phỉ đang nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc, lông mày xinh đẹp khẽ cau lạỉ, cò ta nghi ngờ nóỉ: “Cõ khẳng định có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao? Tròng có vẻ như cỏ chỉ mới bằng tuổi chúng tôi, e rằng cô cũng chưa học y được bao lâu đâu đúng không? Cô thật sự chắc chắn bản thân cô có thể làm được chú?”
Thái độ cúa cô ta cũng giống như người quản gia vừa rồi.
Có điều đây là người thân của bệnh nhân, cho dù Giang Nguyền Nguyễn không quan tằm đến nghi vấn của cô ta lắm nhưng cô vần phải làm tròn trách nhiệm giải đáp.
Cô vừa định mờ miệng giải thích, Tân Vũ Trì đẫ mỉm cười xin lỗi cô: “Xin lỗi, tình trạng của ông nội tôi rất nghiêm trọng, chúng tôi đã mời các danh y cả trong lẩn ngoài nước,
nhưng mà bọn họ đều bất lực bó tay. Em tôi cũng lo ông nội sẽ bị dày vò nữa, dù sao thì đã có rất nhiều bác sĩ cho chúng tôi hy vọng rồi lại làm chúng tôi thất vọng. Cũng vì thế mà chúng tôi không khỏi cẩn thận thêm một chút, mong bác sĩ Giang đừng trách.”
Nói xong, Tân Vũ Trì quay đầu nghiêm túc liếc nhìn Tân Vũ Phỉ: “Bác sĩ Giang đến chữa trị cho ông nội mà, làm sao em có thế khống lề phép như vậy chứ, làm sao em có thế vô lê như vậy hả, mau xin lổi bác sĩ Giang đi.”
Tân Vũ Phỉ không tình nguyện liếc mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Giang Nguyền Nguyền vốn dĩ cũng không đế chuyện này trong lòng, nghe được lời xin lỗi này thì cô nhàn nhạt cười với bọn họ: “Không sao, dù sao đây cũng là người thân của hai người, hai người có lo lắng cũng là điều dề hiếu.”
Có điều, về chuyện năng lực của tôi thì hai người có thế yên tâm, mặc dù tôi không lớn tuổi, không giống mấy danh y có thâm niên kia. Thế nhưng mà những năm qua tôi vẩn luôn nghiên cứu rất nhiều căn bệnh nan y ờ nước ngoài, so ra thì kinh nghiệm của tôi có thể thua kém các bác sĩ già hành nghề hàng
chục năm kia, nhưng về mặt năng lực, tôi có niềm tin tuyệt đối vào bản thân mình”