Đừng Làm Hư Em - Niên Thanh Lãng - Bạch Mộng Hi (FULL)

Chương 4: Đỏ mặt

Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy năm trời cô chủ động qua phòng anh trai mình. Khoảnh khắc Niên Thanh Lãng ra mở cửa, chính hắn cũng vô cùng kinh ngạc. Vài giây sau, hắn mới cất giọng trầm thấp – “Em tìm anh có chuyện gì à?”

Vì là lần đầu đi chủ động tìm hắn nên Mộng Hi có hơi ngại ngùng, trước tiên đưa đến trước mặt hộp sô cô la của Đàm Hinh – “Cái này là quà tặng của anh, nhân ngày lễ tình nhân đó. Có thư trong đó anh nhớ đọc.”

Đàm Hinh đã dặn cô không được nói tên cô nàng ra nên cô cũng không nói.

Niên Thanh Lãng ngẩn người nhìn cô, im lặng không có chút phản ứng nào. Mộng Hi chờ một hồi lâu cũng không thấy hắn nói câu nào hơi khó hiểu ngước mặt nhìn hắn. Ai ngờ lại phát hiện Niên Thanh Lãng đang đỏ mặt, hai má của hắn thực sự đang ửng hồng. Cô trợn tròn hai mắt sửng sốt.

Cô có đang nhìn lầm không vậy? Hắn đang xấu hổ sao?

Vì có người tặng sô cô la? Không đúng.

Lúc ở trong trường cũng có nhiều nữ sinh tặng hắn nhưng cô đâu có thấy anh trai đỏ mặt như vậy bao giờ.

Nhưng mà khuôn mặt vốn lạnh lùng vô cảm thường ngày nay lại có biểu cảm đầy màu sắc như vậy tự dưng làm cô cảm thấy người con trai trước mặt thật dễ thương. Cảm thấy gương mặt này thực sự rất đẹp trai.

Chết tiệt! Cô đang nghĩ cái gì vậy?

Mộng Hi tự mình lúng túng, gấp gáp tiếp tục lấy một cái tuýp thuốc nhỏ trong túi áo đưa vội cho người con trai.

“Cái này là thuốc tiêu viêm, tan máu bầm, anh lấy bôi vào mặt đi. Em về đây.”

 

Nói xong cô nhanh chóng quay đầu trở về phòng cũng không chờ phản ứng của hắn. Mộng Hi vừa vào phòng, đã đóng sập cửa lại, bịt chặt mình miệng vì không tin được. Có thứ gì đó trong lồng ngực cô đập nhanh hơn bình thường, ngay cả hai má cô cũng nóng rát.

...

Sáng hôm sau, Bạch Mộng Hi vẫn như thường lệ xuống nhà ăn sáng trước khi đi học. Trên bàn ăn cô tiếp tục nghe cha mẹ cằn nhằn vì điểm bài kiểm tra vừa rồi không tốt chút nào. Cô ăn cũng không ngon miệng nên cũng đi ra xe trước, Niên Thanh Lãng là người theo sau. Thời điểm xe lăn bánh ra khỏi cổng biệt thự của Bạch gia, cô tự dưng cảm thấy có gì đó sai sai. Người con trai bên cạnh ngồi vô cùng sát vào cô, đến mức da thịt nơi cánh tay của hai người chạm vào nhau. Bình thường mấy năm nay dù đi học chung một xe nhưng hai người luôn giữ khoảng cách rất xa, mỗi người ngồi một góc không ai quan tâm đến ai, cũng không ai nói năng gì.

Nhưng hôm nay tự dưng Niên Thanh Lãng lại ngồi gần cô thế này làm người con gái cảm thấy thật kỳ lạ. Cô len lén nhích ra một chút để tạo khoảng cách với hắn, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nhưng một lúc sau thân thể to lớn kia tự động dính sát vào cô. Bạch Mộng Hi quay qua dòm anh trai thì thấy hắn vẫn chỉ đang cầm sách chăm chú học bài. Cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Chiều nay có trận đấu bóng rổ giữa trường cô thi đấu cùng với trường khác. Tất nhiên rất nhiều học sinh kéo đi xem, đặc biệt là các nữ sinh. Họ đều muốn đến xem anh trai cô Niên Thanh Lãng. Chưa đến giờ thi đấu nhưng trên khán đài đã bị lấp đầy gần hết, may là Linh An đã giành chỗ trước cho cô.

“Cậu đi đâu mà lâu vậy? Không phải nói hết tiết sẽ chạy ra đây liền sao?”

“Thì tại tớ đi mua đồ ăn vặt cho chúng ta nè.”

Cô giơ ra một túi ăn vặt thật to.

“Woa... cho tớ cho tớ.” – Người bên cạnh hai mắt sáng rỡ muốn lấy túi ăn vặt.

“Đấy, vậy mà cậu còn trách tớ.”

 

Advertisement
';
Advertisement