Đột nhiên cô nhìn thấy vẻ mặt Linh An và Thiếu Nam đồng loạt hơi khựng lại, cô khó hiểu quay đầu lại thì bất ngờ phát hiện Thanh Lãng đã lên trên khán đài từ lúc nào, còn đi tới chỗ bọn cô. Sao hắn lại lên đây?
Thân ảnh cao lớn bước tới đứng bên cạnh em gái mình, trầm giọng hỏi – “Có chuyện gì vậy?”
Linh Anh liền nhanh nhảu nói – “À, Thiếu Nam muốn rủ Mộng Hi đi xem phim vào ngày mốt ấy mà.”
“Thật sao?” – Niên Thanh Lãng đột nhiên hỏi nhưng không phải hỏi Thiếu Nam mà là quay qua hỏi cô.
Cô không biết sao tự dưng hôm nay anh trai lại đi quan tâm chuyện của cô. Mộng Hi còn phát hiện ra người con trai còn đang đứng rất sát vào cô khiến Mộng Hi có thể cảm nhận được da thịt rắn chắc nóng hổi của hắn do mới vận động xong.
“Phải.” – Cô lúng túng quay đi, không dám nhìn vào mắt hắn.
Mộng Hi đang lựa lời nói với người đối diện thì bỗng nhiên cô cảm giác người bên cạnh bất thình lình vươn tay qua nắm lấy tay cô ở phía sau. Người con gái giật mình muốn rút tay ra nhưng Niên Thanh Lãng lén lút nắm chặt lấy tay cô không chịu buông. Làm Mộng Hi trong lòng hốt hoảng luống cuống nhưng lại không dám lên tiếng vì sợ hai người đối diện phát hiện. Hắn làm vậy là thế nào?
Niên Thanh Lãng vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt anh tuấn, lên tiếng lần nữa – “Em gái tôi đi không được đâu. Cuối tuần Mộng Hi phải ở nhà học bài, cha mẹ tôi dạo này khắc khe với việc học của con bé lắm.”
Giọng điệu của hắn rất thấp cũng rất dứt khoát.
Mộng Hi hơi sửng sốt. Đúng là sáng nay cha mẹ có nói cô phải ở nhà chăm chỉ học bài, không được đi chơi lung tung nữa. Nhưng mà từ khi nào hắn lại quản đến mấy chuyện này của cô chứ?
Lúc nói câu này, bàn tay hắn còn tăng lực đạo nắm chặt lấy mấy ngón tay cô hơn. Bàn tay to lớn thô ráp hoàn toàn áp chế cô.
Tiêu Thiếu Nam nghe vậy thì có phần hụt hẫng, cười gượng – “Vậy sao? Tiếc quá. Vậy thôi để lần sau vậy.”
Đợi sau khi nam sinh kia quay đầu bỏ đi, Niên Thanh Lãng mới âm thầm bỏ tay cô ra.
“Vậy thôi tớ về trước đây, tạm biệt hai người.” – Đến lượt Linh An cũng ra về.
Tạm biệt bạn mình xong cô liền bày ra vẻ mặt không vui, không nói gì chỉ muốn bỏ ra xe trước nhưng ai ngờ Niên Thanh Lãng đột ngột nắm tay cô lôi đi. Mộng Hi kinh ngạc theo bản năng vùng vằng – “Anh dẫn em đi đâu vậy? Bỏ em ra!”
Nhưng bàn tay hắn cứng như sắt thép, khóa trụ tay cô bên trong. Hắn kéo cô đi lên tầng một trường học. Bởi vì các học sinh đã tan học từ lâu nên các phòng học và hành lang đều vắng vẻ không một bóng người. Hắn đẩy cô vào một góc tường khuất tầm mắt làm người con gái có chút đau lưng vì bị va vào tường, không nhịn được hung hăng trừng mắt – “Này, đủ rồi đó. Anh quá đáng vừa thôi. Tự nhiên lại kéo em... Ưm...”