Niên Thanh Lãng vừa nghe cô giải thích, vẻ mặt đã tối sầm lại. Ánh mắt cũng lạnh lẽo đến cực điểm, mùa đông kéo đến phủ đầy đôi mắt sâu thẳm của hắn. Ở cuối bức thư người viết chỉ ghi ký hiệu một chữ H, hơn nữa là do Mộng Hi đưa nên ngay từ đầu hắn đã nghĩ là do cô viết. Hắn không ngờ đến tất cả là do hắn nhầm tưởng. “Bây giờ thì anh biết rồi đó, tất cả đều là hiểu lầm. Chúng ta là anh em không thể nào thích nhau được. Anh mau buông em ra đi.” – Cô giùng giằng thuận lợi đẩy hắn ra
lần nữa.
Mộng Hi cảm thấy xấu hổ chết đi được, đối diện trước tình huống này cô chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức. Cô tưởng rằng hắn cũng cảm thấy như vậy nên sẽ buông tha cô nhưng người con trai chỉ vừa thả lỏng vài giây đã ngay tức khắc túm lấy cánh tay cô, lôi em gái trở lại vào lòng mình – “Em đi đâu?”
“Không phải đã giải thích bức thư đó là hiểu lầm thôi sao?” – Cô giật mình lắp bắp trả lời.
“Bức thư đó là hiểu lầm nhưng tình cảm của tôi là thật.”
Mộng Hi trợn tròn mắt nhìn hắn – “Chuyện đó...
“Bạch Mộng Hi, tôi thích em.” – Niên Thanh Lãng lạnh giọng tuyên bố lần nữa.
“Nhưng em nói không được!” – Mộng Hi cuống cuồng giật mạnh tay mình ra từ chối.
“Em sẽ xem như mình chưa nghe thấy gì hết. Anh đừng có nói mấy câu như thế nữa. Em rất ghét anh, ngay từ đầu đã như thế rồi!” – Cô tức giận nói rồi quay đầu bỏ chạy đi mất.
Người con trai nhìn theo bóng dáng chuột nhắt chạy trốn của cô, chậm chạm thu tay mình lại rồi cuộn lại thành quyền.
Tài xế nhìn thấy tiểu thư nhà mình chạy lên xe dáng vẻ hớt hải thì lo lắng hỏi – “Tiểu thư, người gặp chuyện gì sao?”
“Không có, anh lái xe về nhà luôn được không?” – Bây giờ cô không muốn chạm mặt anh trai chút nào.
“Nhưng chúng ta phải đợi cả thiếu gia nữa ạ. Tôi không bỏ lại thiếu gia được, nếu không phu nhân sẽ trách mắng tôi mất” – Người tài xế khó xử trả lời.
Mộng Hi bực dọc vì không còn cách nào chỉ đành ngồi thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lát sau cô nghe thấy tiếng mở cửa xe ở bên kia, người con gái biết hắn đã
tới. Nhưng cô không nhìn qua cũng không phản ứng, giả vờ như không hay biết Niên Thanh Lãng xuất hiện. Cứ nghĩ đến nụ hôn mãnh liệt lúc nãy là lòng cô lại loạn cào
cào.
Chiếc xe sang trong nhanh chóng khởi động lăn bánh rời khỏi khu vực trường học. Từ lúc hắn vào xe, cô vẫn không dám nhìn qua một lần nào. Vừa về nhà, cô đã trốn vào phòng ngủ của mình, tối hôm đó cũng viện cớ không xuống dùng bữa. Mẹ cô còn tưởng cô đã bắt đầu chăm chỉ học tập. Thực chất Mộng Hi chỉ muốn tránh mặt anh trai mình. Nhưng đến sáng hôm sau cô lại phải chạm mặt ăn dưới phòng ăn trong bữa ăn sáng. Mộng Hi chỉ biết cúi mặt ăn cho lẹ một chút rồi ra xe. Từ đầu đến cuối đều không nhìn Niên Thanh Lãng lấy một lần. a