Kha Nguyệt vỗ về lắc tay, đối với đứa trẻ ba tuổi này cô không thấy phiền: Không sao, tôi cũng rất thích trẻ con”
Lời vừa nói xong, gương mặt trắng nõn của đứa trẻ nở nụ cười như hoa, lắc đầu nguầy nguậy, cọ sát vào Kha Nguyệt, luôn miệng kêu: “Mẹ ơi, mẹ!!”
Kha Nguyệt cảm thấy hơi nhức đầu trước cách gọi của đứa trẻ, nhẹ giọng nhắc nhở:“Ngoan nào, cô không phải mẹ cháu, cô chỉ là khách thôi.”
Đứa trẻ tỏ vẻ không tin, nắm lấy váy cô không buông, cứ ngước nhìn gương mặt tươi cười. Kha Nguyệt nhìn về phía bảo mẫu đang ngại ngùng, dường như không tiếng động hỏi.
“Bảo bảo tiểu thiếu gia, cậu ở đây a!”
Tiếng một người phụ nữ đầy vui mừng phá vỡ sự yên tĩnh, Kha Nguyệt giương mắt nhìn, là một người phụ nữ cỡ 30 tuổi vẻ mặt vui mừng chạy tới, Kha Nguyệt cũng thấy thằng bé trai được gọi là “Bảo bảo tiểu thiếu gia” đôi mắt nó thoáng lên vẻ không vui.
Hai tay giữ lấy Kha Nguyệt không buông, mặc cho người phụ nữ cứ khuyên bảo mãi cũng không tác dụng, cuối cùng dùng sức mạnh mới lôi được nó đi.
Kha Nguyệt nhìn đứa trẻ bị mang đi, ánh mắt lưu luyến không tời, nhất là cứ mỗi bước lại quay lại nhìn cô. Khiến cô có cảm giác như mình là một người mẹ vứt bỏ con.
“Kha tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Kha Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc váy trở nên đan bẩn do tay đứa trẻ cầm lấy, ngửa mặt than trời đầy đau khổ, vất vả ăn vận cho đẹp giờ thì hết rồi.
Vòng qua khúc quanh, Kha Nguyệt được đưa tới mặt sau của khu biệt thự chính là hoa viên, khác với những giống cây lạ mắt ở trước biệt thự, hậu viện lại như rừng trúc, im lặng nhưng mang đến cảm giác thoải mái, trong rừng có tòa đình cổ kính.
Bên trong định được bao phủ bởi thảm nhung, phía trên có để một khay trà thấp, một quý phụ xinh đẹp ngồi trên, không biết làm gì vẻ mặt chú tâm.
Bảo mẫu dẫn theo Kha Nguyệt đi tới, đứng bên ngoài đình nhẹ giọng nói với Kha Nguyệt.
“Kha tiểu thư, xin cô đợi một lát, lúc phu nhân đang ngâm trà không thích bị ai quấy rầy”.
“Không sao?
Kha Nguyệt tỏ vẻ không có gì ngại cười nói, im lặng đứng bên ngoài cùng Bảo mẫu hướng mắt nhìn về phía Lục phu nhân
Lục phu nhân nhìn qua còn rất trẻ, da mặt trắng nõn hoàn toàn không có gì già yếu của một phụ nữ trung niên năm mươi mấy tuổi, mái tóc đen búi cố định dùng chiếc châm cài ở sau ót, mặc bộ đồ thể thao trắng, trang phục đơn giản không hề có vàng bạc đeo tay làm đẹp nhưng càng tăng thêm vẻ cao quý của bà.
Kha Nguyệt biết Lục phu nhân là chủ quản lý các xí nghiệp, có thể nói kế thừa mạch sống kinh tế của Lục gia, cũng là người uy tín trong ngành công nghiệp. Nhưng lúc này, bà im lặng ngồi đó, tao nhã ngâm trà, lấy xuống vẻ mạnh mẽ thủ đoạn trên thương trường chỉ như một quý phụ hiền lành.
Lục phu nhân từ từ ngâm trà, từng hành động đều hết sức chú tâm, tuyệt đối không cẩu thả, không hề liếc mắt nhìn hai người đứng ngoài lấy một lần, bàn tay tinh tế cầm lấy muỗng múc ít trà, động tác liên tục chứng tỏ rất thành thạo.
Mùi trà bay thoang thoảng trong định thấm vào ruột gan, Kha Nguyệt ngoan ngoãn đứng đó không dám tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, quá trình pha trà của Lục phu nhân cô cũng thấy được một nửa, Lục phu nhân tuy cao nhã nhưng không tầm thường.
Có lẽ Lục Niên di truyền tính cách của Lục phu nhân? Nhớ đến gương mặt anh tuấn cao nhã kia thật giống với khí chất ung dung của Lục phu nhân, Kha Nguyệt kiềm không được khỏe môi cong lên.