Hai mắt xót xa nhìn chằm chằm Lục Niên, chỉ thấy ánh mắt anh giãy giụa, nhưng bên trong mắt đó lại là sự cưng chiều không thể lừa dối được ai. Đứa nhỏ này, Lục Niên thật sự yêu nó... .
Vậy còn mẹ đứa trẻ thì sao?
Ép bản thân mình không nghĩ tới nữa, nhưng khi gương mặt non nớt xinh đẹp kia, cô liền không khống chế được đoán xem người phụ nữ cùng Lục Niên tạo ra đứa trẻ đáng yêu này là người thế nào?
Là người phụ nữ thế nào nhỉ, một người thế nào mà làm cho dòng dõi uy nghiêm như Lục gia cam tâm tình nguyện đón nhận con sinh con nối dõi? Ung dung cao quý như Lục Niên thì chỉ có giai nhân thanh lệ mới xứng?
Người phụ nữ đó trong lòng Lục Niên có bao nhiêu ảnh hưởng.
“Ba ba, ba ba, ôm con, ôm Bảo Bảo”
Giọng nói làm nũng mềm mại lại như hàng ngàn chiếc lưới phủ lấy mặt cô, rõ ràng nói không quan tâm nhưng sao lại đau lòng thế này?
“Xin lỗi, em đi trước đây!”
Cuối cùng vẫn là cô không đủ kiên cường, dù Lục Niên không thả cô ra, cô vẫn muốn chạy trốn muốn thoát khỏi ánh mắt mọi người, không muốn vẻ bối rối lúng túng của mình bày ra trước mặt người khác.
“Kha Nguyệt!”
Anh hạ giọng kêu, trong giọng nói ngoại trừ sự đau lòng còn cả ảo não, muốn ngăn cản cô, bàn tay to nắm
chặt, vẻ mặt sa sầm có chút gấp gáp.
"Ba ba."
Gương mặt nhỏ nhắn đáng thương buồn bã rơi vào mắt, Kha Nguyệt hít sâu một cái, không do dự nữa dùng hết tất cả sức lực, chịu đựng đau đớn thoát khỏi sự giam cầm của tay, rút bàn tay sưng đỏ trở về.
“Xin lỗi anh...!”.
“Kha Nguyệt.”
Bất luận anh gọi cô thế nào, cô cũng không quay đầu lại, vội vàng chạy ra ngoài tưởng chừng như có thể rời khỏi thế giới của anh, bước ra khỏi cuộc đời anh..
“Với bộ dạng của cô ta thế này chắc không được ra khỏi đây.”
Ánh mắt bà Lục xa xăm nhìn theo bóng Kha Nguyệt, nụ cười duyên dáng không kém phần sang trọng quý phái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra phải gọi ra chỗ cảnh vệ dặn dò một tiếng”.
Thư thái xoay người đi nhưng lại không cách nào bỏ qua được giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa chỉ trích sau lưng.
“Con muốn lấy Kha Nguyệt là thật lòng, cô ấy là người còn muốn sống cùng cả đời, dù mẹ có thái độ gì, dù vẫn phản đối con cũng sẽ không vì mẹ mà bỏ Kha Nguyệt” .
Bà Lục quay đầu lại, nét mặt ôn hòa bỗng trở nên nghiêm khắc lạnh thấu xương, vẻ thanh lịch trên mặt cũng thoáng không vui.
“Thật lòng? gia phong nhà đó như thế, hừ lần thứ hai sao, Lục gia chúng ta trèo cao không nổi! Cho nên, nếu con thật lòng thì tốt nhất để người ta ra đi.”
Hai môi Lục Niên mím chặt, ánh mắt nghiêm nghị, đối với lời cảnh báo của bà Lục coi như không nghe thấy, đuôi lông mày giương lên, ngồi xổm xuống, dang cánh tay dài ôm Bảo Bảo đang ủy khuất chu cái miệng nhỏ vào lòng, dỗ dành nói:
“Bảo Bảo hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không!”
Thấy Lục Niên quan tâm, tâm trạng suy sụp bị ba ba xem nhẹ liền mất đi, quàng hai tay ôm lấy cổ Lục Niên, gật đầu thật mạnh: “Bảo Bảo rất nghe lời, Cô Dương còn khen Bảo Bảo nữa!”
“Thật sao?”- Lục Niên mỉm cười xoa xoa đầu thằng bé, tán dương: “Bảo Bảo của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan, lại đây ba ba hôn”
“Hi hi...”- Giọng nói thanh thúy chân thật đầy sung sướng, Lục Niên hôn lên hai má Bảo Bảo, ánh mắt thanh nhuận nhìn về người đang ở cửa biệt thự nhìn họ - Bà Lục.