Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Ánh đèn bị bóng cây che lại, Lục Niên khóa kĩ xe liền dẫn cô bước lên bậc đá, từng bước một Kha Nguyệt lại có dự cảm bất an. Nơi này, cô biết là khu mộ tốt nhất của thành phố A, cũng là nơi an táng của giới thượng lưu.Những bia mộ được sắp xếp ngay thẳng, để ở giữa lưng chừng của quả đồi, tiếng chim kinh hãi hót lên phá vỡ sự yên lặng của đêm tối. 

Lục Niên dẫn cô vòng qua mấy cua quẹo, dừng lại trước một bia mộ.Anh buông tay cô một mình ngồi xổm xuống, trước sự tò mò của Kha Nguyệt, anh dùng tay bứt đi đám cả dại xung quanh mộ. 

Từng ngón tay trắng nõn dính đầy bùn đất dơ bẩn nhưng ngay cả nhíu mày trên mặt Lục Niên cũng không có, không do dự bứt đi mớ cỏ dại. 

Kha Nguyệt cứ chăm chú nhìn Lục Niên, trong lòng không nói nên cảm giác, cuối cùng là người như thế nào mà khiến cho một người thích sạch sẽ như Lục Niên cam nguyện buông bỏ làm việc đó? 

Trên bia mộ là ảnh chụp người phụ nữ, nhưng cô không có dũng khí nhìn nó ngay cả liếc mắt cũng không, cô sợ mình sẽ ghen tị chính vì thế chỉ biết thẫn thờ nhìn anh, mãi đến khi bứt lấy cọng cỏ cuối cùng bên bia mộ. 

Lục Niên lấy khăn lau sạch sẽ tay, ngước mắt thấy Kha Nguyệt vẫn im lặng đứng đó, đầu cúi thấp, tựa như con mèo bị vứt bỏ đi lạc khiến cho người ta thường cảm. 

Lục Niên nhỏ giọng đến gần cổ, đôi tay đã sạch nâng lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh cô rồi thổi hơi vào đó, giúp cô sưởi ấm. 

“Không muốn nhìn xem, anh dẫn em tới gặp ai sao?” 

Câu nói đầu tiên của Lục Niên như mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể cô, cả người run bắn, từ từ giường mắt thấy được sự ưu thương trong mắt anh cũng nhìn thấy tình yêu anh dành cho cô. 

Cô cùng Lục Niên chẳng qua chỉ vì lợi ích mà kết hợp, không liên quan đến tình cảm. Lúc này, mới nhận ra tình cảm của cô dành cho anh đã sớm vượt qua dự đoán. Nghĩ tới người phụ nữ giúp anh sinh ra đứa trẻ trong lòng như có một cái gai sâu hoắm không chạm vào thì không sao, chạm vào lại đau vĩnh viễn không thể lấy nó ra. 

Kha Nguyệt hít sâu, mặc cho anh nắm lấy tay cô, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên bia mộ lạnh giá. 

Trên chiếc bia làm bằng đá cẩm thạch có hai bức hình, một nam một nữ. Người đàn ông trong tấm ảnh còn rất trẻ, lông mi tuấn tú, ngũ quan sạch sẽ, nụ cười anh khí khá giống Lục Niên, nhưng khí chất lại không giống Lục Niên, người đó có vẻ tràn ngập tinh thần, phấn chấn. 

“Lục Phong Tư” ba chữ khắc trên bia mộ, Kha Nguyệt liền sửng sốt nhìn sang tấm hình còn lại, một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh lanh lợi giống như là.. 

Kha Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện nhìn Lục Niên, anh chỉ kéo nhẹ khóe môi, ánh mắt xa xăm nhìn lên bia mộ, nỗi đau đớn vô tận lan tràn trong đáy mắt. 

“Phong Tư,Yến Thanh đây là chị dâu của hai người, Kha Nguyệt”. 

Trên đường về hai người không ai nói gì, Lục Niên nắm tay cô siết chặt, Kha Nguyệt đau đớn nhưng không dám nói, bởi vì cô có thể nhận thấy anh đang kiềm chế không để bản thân run rẩy. 

Bức hình hai người còn trẻ nằm trên bia mộ hiện lên trong đầu, Kha Nguyệt lo lắng nắm tay Lục Niên, anh khẽ khàng người nhưng không nhìn cô chỉ là bước nhanh hơn. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement