Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Kha Tùng không biết đối tượng kết hôn của cô là Lục Niên, 

“Lo lắng sao?” Lục Niên giống như nhìn thấu tâm trạng ẩn sau mắt 

cô, giọng nói ân cần thăm hỏi, tay không xách hộp quà, nâng tay cô từ từ bước qua cửa, vòng qua khúc quanh đi tới phòng khách, 

Kha Nguyệt nhìn Lục Niên, nhìn anh cười thản nhiên một tiếng: “Không có, chỉ là cảm thấy thật thần kỳ” 

Lục Niên cũng không hỏi nhiều, thoáng suy nghĩ gì đó liếc nhìn căn biệt thự cao sang, nắm tay cô đi tới phòng khách. 

Kha Tùng đang ngồi trên ghế salon xem báo, còn mẹ Kha đang ăn trái cây, hai người vừa nghe tiếng chuông cửa thì đều quay đầu nhìn những tâm trạng lại khác xa nhau. 

Kha Nguyệt cũng chỉ nhìn qua mẹ Kha nháy mắt, để hộp quà đặt sang bên kéo Lục Niên đến trước mặt Kha Tùng, lễ phép kêu:“Cha.” 

Bàn tay lật tờ báo khẽ khựng lại, ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Kha Tùng nhìn Kha Nguyệt rồi dừng lại trên người Lục Niên, thỉnh thoảng nhăn đầu lông mày như đang suy nghĩ gì đó. 

"Cha." 

Khi giọng nói ôn nhuận như ngọc của Lục Niên cất lên trong căn phòng khách không chỉ có Kha Nguyệt sửng sốt mà cả Kha Tùng cũng kinh ngạc, vội ho một tiếng, lật tờ báo, che dấu đi nỗi sợ hãi Lục Niên gây ra cho ông. 

“Xột xoạt”, tiếng tờ báo bị lật một cách vội vàng, Kha Tùng cũng không hề đáp lại tiếng “cha”, đối với sự kết hợp của Kha Nguyệt và Lục Niên thái độ của ông cũng không rõ ràng. 

Kha Nguyệt có chút lúng túng, giật nhẹ ống tay áo Lục Niên, anh lại tỏ vẻ như không có chuyện gì chỉ cười nhạt, đôi môi đỏ mọng trơn bóng đầy vẻ thất vọng, bàn tay tính rút về lại bị Lục Niên giữ lại, sau đó ngồi xuống trên ghế salon 

Dù sao cha cũng là nhất, Kha Nguyệt liền làm nũng giữ lấy cánh tay cầm tớ báo của Kha Tùng, cô mỉm cười đoạt lấy tờ báo nói: “Cha, cha đang coi gì vậy? Là quản lý khách sạn sao?” 

Nhìn Kha Nguyệt ngây thơ lật lật tờ báo, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực động lòng người, nụ cười thuần khiết khiến vẻ mặt sa sầm của Kha Hải giãn ra trong chốc lát. Ông khẽ thở dài, cầm lấy tờ báo từ trong tay Kha Nguyệt, hiền từ nói:“Con từ nước ngoài về khi nào? Sao không gọi điện báo cho cha một tiếng” 

Kha Nguyệt cũng nhận ra giọng nói của Kha Tùng trở nên ôn hòa, không hề nguội lạnh như lúc bắt đầu, liền dịu dàng mỉm cười, nghiêng người kéo tay Lục Niên, sau đó nhìn sang anh, sung sướng cười nói với Kha Tùng: “Hai ngày trước, nhưng vẫn có Lục Niên sang New York chăm sóc con, vì vậy cha không cần phải lo đầu” 

Kha Tùng có chút suy nghĩ xấu nhìn về Lục Niên, chỉ thấy ánh mắt anh rất tự nhiên, khóe môi tạo độ cong nhỏ, lúc nào cũng cúi đầu nhìn về phía con gái ông, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng lại đầy dịu dàng. 

Sau đó ông nhìn sang đứa con gái đang ngồi bên cạnh, vẻ chán chường cô đơn của nhiều năm trước đã biến mất, ông nhìn lại đôi mắt Lục Niên, dịu dàng nhưng có chút nhút nhát, nhưng tất cả đều không qua khỏi ánh mắt tinh nhuệ của người làm kinh doanh như ông. 

Trước kia ông cũng muốn tác hợp Kha Nguyệt và Lục Niên, kết quả như gió trúc múc nước, công dã tràng. Do Lục Niên cứ khăng khăng đầu quân ở Kha gia bằng được nên khiến quan hệ giữa hai nhà Kha và Lục cũng xuống dốc không phanh, ngay cả quan hệ chi giao cũng không có.

Advertisement
';
Advertisement