Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

“Kha.”-Tô Đan Đan như hồn mà tái xuất, lần này chưa kịp mở miệng nói thì đã bị Lục Niên chớp lấy cơ hội, 

“Chương tam”- Lúc nãy Lục Niên còn cười ôn nhã bây giờ vẻ mặt lại nghiêm túc khẽ quát, trước đôi mắt khó hiểu đầy chăm chú của Kha Nguyệt, đôi mắt đen liếc sang vẻ mặt mơ màng của Tô Đan Đan, sau đó hạ lệnh cho Chương Nghi Minh: “Mang đi, lập tức chấp hành.” 

“Có thể sao?”- Nhìn qua cửa sổ nơi đăng kí, Kha Nguyệt lo lắng quay đầu nhìn hai bóng người đang dính vào nhau không ngừng xa dần. 

Lục Niên kí tên lên điều khoản cuối cùng, đem chiếc bút đặt vào tay Kha Nguyệt, tiện thể tặng kèm một nụ cười vô hại: “Đồ ngốc, lo lắng gì chứ,Tô Đan Đan là bạn tốt của em, anh chỉ để tiểu nhị đưa cô ấy đi một chuyến, còn giúp cô ấy tiết kiệm xăng nữa.” 

Kha Nguyệt hoài nghi quan sát Lục Niên, người này trước sau vẫn cười vô hại. Lúc ký xông tên mình, Kha Nguyệt cau mày suy tư nói: “Không đúng a, hôm nay anh kêu người đưa cô ấy về, ngày mai cô ấy lại tới đây lấy xe, như thế sẽ tốn tiền đi taxi...” 

Lục Niên ôn văn nhĩ nhã cười, khóe môi kéo nhẹ đến không thể nhìn thấy, thấy Kha Nguyệt cứ tự làm rối mọi chuyện anh liền dịu dàng vỗ về: “Đừng vì chuyện nhỏ mà phí trí nhớ như thế, sau khi xong việc, suy nghĩ xem chúng ta nên đi đâu đây?” 

Lục Niên thành công đưa Kha Nguyệt nói sang chuyện khác ... 

Nhìn đôi mắt đen mỉm cười của anh, trái tim cô cảm thấy thật ấm áp, đôi tay vòng qua khuỷu tay anh, đôi mắt đẹp lấp lánh như sao. 

“Lục Niên, chúng ta hẹn hò đi.” 

Trước rạp chiếu phim từng hàng dài nối đuôi nhau, một người đàn ông tuấn tú mặc bộ tây trang thẳng thớm đứng giữa dòng người, khí chất phi phàm nổi bật, từng hành động đều cao quý ưu nhã khiến cho anh trở thành tâm điểm ở rạp chiếu phim 

Rất nhiều cô gái cứ chăm chú nhìn người đàn ông hoàn mỹ anh tuấn đó, sẵn sàng tiến đến gần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô gái ăn mặc kín mít tựa vào lòng anh thì đã bỏ cuộc giữa đường. 

“Lục Niên anh quả là có sức hấp dẫn, nhiều cô gái xinh đẹp như thế muốn đến gần anh, có cần em tránh ra, để cho anh.... Này nọ?” 

Hai mắt Lục Niên cưng chìu nhìn cô gái trong lồng cứ cử động mãi, bàn tay bên eo cô khẽ nhấn xuống, lực ôm tăng lên mấy phần. Thấy cô bất mãn, anh nhẹ cúi cười thì thầm vào tai cô: “Nhưng anh chỉ muốn cô gái xinh đẹp đang ở trong lòng anh tới gần thì biết làm sao?” 

Kha Nguyệt không ngờ Lục Niên lại nói chuyện mập mờ như thế, đôi mắt ngẩn ra nhìn vào trong đôi mắt đen đó, nhiệt độ trong mắt từ từ âm ỉ cũng bị cô nhìn thấy, nhịp tim liền chậm lại, hai gò má ửng hồng, muốn thoát khỏi anh ngược lại càng bị ôm chặt, càng thêm sát vào.

“Lục Niên, anh mau buông ra, nhiều người nhìn thấy bây giờ 

Kha Nguyệt thẹn thùng hạ giọng ra lệnh, ngó nhìn xung quanh, chỉ thấy vô số ánh mắt mập mờ không rõ ràng đều nhìn về hai người họ, còn có cả tiếng bàn luận nữa. 

Lục Niên cũng không nghe lời mà buông tay ra, tỏ vẻ không biết ôm lấy cô đi về phía hàng đang nối đuôi nhau, môi nở nụ cười nhạt. 

“Làm như thế ai cũng sẽ không dám tới gần” 

Lời giải thích hợp tình hợp lý, Kha Nguyệt lại không cho đây là lý do, bối rối cúi thấp đầu để mặc cho Lục Niên che chắn trước những ánh mắt vừa hâm mộ lại ghen tị. 

Lúc đứng ở lối vào, Kha Nguyệt trong tay cầm hai chiếc vé, nhìn đống đồ uống linh tinh trên tay Lục Niên mà suy nghĩ lung tung. Lúc trước, cô và Cố Minh Triệt cũng tới rạp chiếu phim, người vội vàng mua vé và thức uống lúc đó là cô, khi cô vui vẻ cầm đến trước mặt anh thì anh lại lạnh lùng buông một câu nói “Có chuyện phải về công ty” rồi bỏ đi không quay đầu lại. 

Đêm đó, cô một mình ăn thức ăn của hai người, chiếm hai chỗ ngồi xem phim, nhưng lại chẳng cách nào cười nổi 

“Sao vậy?” Tiếng người quan tâm vang lên bên cạnh, Kha 

Nguyệt thu hồi suy nghĩ thấy Lục Niên quan tâm nhìn cô. Trong tay anh cầm hai ly nước chanh cùng một hộp bắp rang bơ, dáng vẻ đó kết hợp với vẻ bề ngoài chững chạc thâm sâu có chút bất ngờ. 

Kha Nguyệt áp chế đi kí ức trong lòng, cười tươi bước lên, kéo Lục Niên, cô làm nũng tựa vào người anh: “Chồng yêu anh chậm quá đi, chúng ta vào thôi.” 

Đôi mắt đen thâm thúy của Lục Niên hơi nheo lại, gương mặt tuấn tú yêu chìu dung túng cổ. Sau khi Kha Nguyệt cầm lấy ly nước, có tay trong anh liền nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của cô, thở dài không biết làm gì nói:“Vậy xin vỢ yêu đừng giận!” 

Kha Nguyệt đắc ý hất cầm, ánh đèn sáng chiếu vào mặt, gương mặt sáng rực xinh đẹp đến kinh tâm động phách, cô từng nói Lục Niên tuấn tú phi phàm không ai sánh kịp, cô lại không biết mình ở trong mắt anh cũng là một viên ngọc sáng rực rỡ không phải dễ có được. 

Rạp chiếu tối đen, một hàng ghế đều là những cặp đồi, từng đôi nam nữ tình nồng ý mật nói chuyện riêng liên tục, còn hôn nhau rất mãnh liệt. 

Kha Nguyệt ngại ngùng ho khan, ánh mắt dán chặt lên màn hình lớn, khi hai chữ “Nhiễm Hối” đập vào mắt Kha Nguyệt khó hiểu nhìn Lục Niên. 

Lục Niên đang nhìn màn hình, phát hiện cô chăm chú nhìn anh liền quay lại, trước vẻ mặt mơ màng của cô anh chỉ kéo khóe miệng, nghiêm túc nói. 

“Anh muốn biết vợ của anh ở trên màn ảnh lúc phóng to sẽ kì lạ thế nào!” 

Kha Nguyệt cũng không so đo hỏi Lục Niên tại sao 

mua vé phim này, bờ lưng mảnh khảnh tựa vào ghế, uống nước chanh, trên mặt từ từ nở nụ cười yếu ớt. 

Khi phim chiếu được một nửa, thì tiếng nói chuyện xung quanh bị tiếng khóc nức nở thay thế, dù trong thứ ánh sáng loe loét của không gian, Kha Nguyệt đều thấy xung quanh toàn khăn giấy. 

Cô len lén nhìn Lục Niên, vẻ mặt thanh nhã xuất trần không còn nhu hòa mà trở nên lạnh lùng thật sự, đôi môi mím chặt, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh trên phim, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có. 

Trong phim, cô và Âu Tử Thành có những cảnh hôn đùa giỡn, dù chỉ là môi chạm môi nhưng chung quy vẫn là hôn. Lục Niên muốn xem phim cô đóng, cô không thể nào không đồng ý nhưng cũng xấu hổ, ở một mặt khác cô sợ phản ứng của Lục Niên. 

Anh không phải người của giới giải trí, không thể suy nghĩ phóng khoáng như người trong nghề, cô thật sự lo lắng, sau khi anh nhìn cô cùng người đàn ông khác thân thiết liệu có không vui hay thậm chí tức giận. . 

Hạnh phúc đến thì không dễ, cho nên cô muốn che chở nó thật cẩn thận, chỉ cần một chút cử động sẽ phá hủy cuộc sống hôn nhân gió êm biển lặng của họ. 

Bàn tay hơi lạnh không tự chủ che lên mu bàn tay anh, giống như lo lắng lại như an ủi, nhưng anh chẳng hề liếc nhìn cô một lần, cứ nhìn thẳng lên màn hình. 

Sau khi phim chuẩn bị kết thúc, trong rạp chiếu đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, tiếng khóc nức nở kêu lên, Kha Nguyệt nuốt nước miếng cẩn thận nhìn Lục Niên. Nhưng anh giống như khúc gỗ cứ nhìn chằm chằm màn 

hình, không có phản ứng gì. 

Kết thúc “Nhiễm Hối” là nữ chính chết đi trong một vụ nổ, nam chính sống trong hối hận cả đời, kết thúc bị thảm kết hợp với nhạc dạo của phim tạo thành một bi kịch tình yêu. 

Lúc trước, Kha Nguyệt bị Cố Minh Triết làm cho thương tích đầy mình, đau khổ cho nên trong lúc diễn xuất hoàn toàn đều là thật, không bộc lộ hết cảm xúc chỉ cần hợp với lời kịch bản đó chính là diễn xuất tốt nhất.

Advertisement
';
Advertisement