Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

“Sao vậy? Lục Niên thấy sự khác lạ của cô liền buông ra, quan 

tâm vuốt ve đôi gò má có chút khó chịu của cô, nhìn theo ánh mắt Kha Nguyệt thì thấy được Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt. 

Tử Nhiễm liếc mắt nhìn họ, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng giễu cợt, cô ta vòng lấy tay Cố Minh Triệt, xem ra cũng đi dạo phố, chỉ là không ngờ đụng phải Kha Nguyệt và Lục Niên. Nếu nói oan gia ngõ hẹp thì tình huống hai người bọn họ là như thế, nhìn nhau đều không ưa như vậy coi như không thấy. 

Ngũ quan lạnh lùng của Cố Minh Triệt bao phủ lớp băng, đôi môi mỏng giống như một đường thẳng tuy không có vẻ châm chọc chế giễu nhưng lại như đang nhẫn nhịn gì đó, có cảm giác cơn giận đang lan tỏa khắp người hắn. 

Kha Nguyệt không biết Cố Minh Triệt giận vì chuyện gì cũng không có hứng thú biết, kéo Lục Niên coi như không có việc gì nói: “Không có việc gì đâu, chúng ta đi thôi”. 

Lục Niên quan tâm nhìn cô, cười nhạt một tiếng, để mặc cho cô kéo anh đi về phía Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt, cho đến khi cả bốn người đi lướt qua nhau. 

Trên đường về, bàn tay ấm áp của Lục Niên vẫn nắm đôi tay nhỏ bé của cô, giống như một luồng sức mạnh chống đỡ ý chí của cô, mang lại cho cô sự tin tưởng và kiên cường. 

Kha Nguyệt mở miệng cười, cảm giác không vui khi gặp Cố Minh Triệt và Tử Nhiễm cũng tan thành mây khói: "Lục Niên, bắt đầu từ ngày mai, em quyết tâm sẽ làm một hiền thê lương mẫu." 

Lục Niên lái xe, không nhìn cô nhưng khóe miệng cong lên rất rõ, đối với lời khẳng định của cô anh cảm thấy muốn cùng chiều cô hơn. 

“Không cần em quyết tâm, em như vậy đã là một tấm gương điển hình hiền thê lương mẫu!”. 

“Hay cho anh Lục Niên, anh dám cười nhạo em!” 

Kha Nguyệt tính đưa tay đánh vào tay anh, lúc chạm vào áo anh cô liền trở nên dịu dàng vòng lấy tay anh, như đứa trẻ chưa lớn dựa sát đầu vào vai anh, ngây thơ làm nũng: “Lục Niên, chúng ta cứ ở bên nhau như thế cả đời 

Ở dưới lầu khu căn hộ, Kha Nguyệt vừa xuống xe, chưa kịp đi hai bước thì trời đất bỗng nhiên xoay chuyển, kinh hãi không kịp la lên, đã bị Lục Niên ôm lên làu. 

“Mau để em xuống, rất nặng a! “Nhưng anh muốn ôm em.” 

Anh trả lời rất thẳng thắn khiến cho trong lòng Kha Nguyệt bị hạnh phúc lắp đầy, thôi không cự tuyệt, tay cầm túi giấy vòng lấy cổ áp chặt vào hai má của anh, tùy ý để anh bế cô, từng bước từng bước lên lầu. 

“Rất nhẹ, về sau làm vỢ Lục Niên, không cho phép giảm cân nữa.” 

Kha Nguyệt hờn dỗi búng nhẹ tay vào trán anh, la ầm lên: “Em không muốn trở thành bà mập đầu, tới lúc đó liệu anh có còn muốn em không chứ” . 

Chân đi về trước khẽ khựng lại, Kha Nguyệt không biết anh bị làm sao thì bên tai đã nghe giọng nói trịnh trọng của Lục Niên:“Bất luận Kha Nguyệt trở thành thế 

nào, Lục Niên cũng không bỏ cô ấy”

Advertisement
';
Advertisement