Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Xe chạy qua đường lớn, tiến vào con đường nhỏ hơn, Kha Nguyệt thò người ra nhìn, lông mày chau lại khó hiểu nhìn Lục Niên: 

“Chúng ta đến cục quản lý đất làm gì?” 

“Có văn kiện phải đưa hôm nay nên anh thuận đường ghé qua!”. 

Lục Niên chuyên tâm lái xe, đẩy nhẹ bánh lái, giọng nói nhàn nhạt tùy ý. Kha Nguyệt cong môi, tựa vào ghế, trong mắt là hình ảnh những tòa nhà lớn không ngừng trôi về sau, trong kí ức mơ hồ nhớ lại đêm đó, cũng ở tòa nhà cao này. 

“Ở đây chờ anh một lát, anh sẽ quay lại ngay” 

Ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Niên vén nhẹ mái tóc dài của cô, dịu dàng dặn dò. Khi thấy cô cười đáp lại, Lục Niên hài lòng khóe miệng nhướng lên, cầm lấy túi giấy bước xuống xe. . 

Hai mắt Kha Nguyệt mơ màng nhìn cánh cửa bên ngoài tòa nhà, có thể dễ dàng nhìn thấy mấy dòng chữ to đập vào mắt - Cục quản lý đất, người và vật đã không 

còn. Hai năm sau, cô đứng ở đây này nhưng tâm trạng và tình cảm đã không còn như năm đó. 

Lặng lẽ bước xuống xe, hai tay đút trong túi áo khoác, thong thả đi về một góc của tòa nhà, chiếc ghế đá công cộng đã cũ nhưng vẫn như hai năm trước nằm đó, lông mi Kha Nguyệt rũ xuống, khóe môi chua xót cười tạo nên nếp nhăn. 

Trong đầu là cuốn phim quay chậm của đêm mùa đông hai năm trước, cô một mình mặc chiếc áo bông dày, trong đêm khuya khoắt lạnh lẽo ngồi trên ghế run rẫy, bên trong ngực giấu đơn xin đăng kí đất của Cố thị, chỉ vì muốn Cố thị có thể thuận lợi xây dựng được trung tâm thương mại phồn hoa trên mảnh đất đó 

Ngón tay lạnh ngắt tê cóng, cũng không dám buông văn kiện đã lạnh như băng ra, sợ nó sẽ bị gió thổi đi, cho dù cơ thể cô rét lạnh, nhưng lòng lại sung sướng chỉ vì muốn đổi lấy nụ cười của người đó. 

Trong lòng hân hoan nhảy nhót nhưng đổi lấy chỉ là cái liếc mắt thản nhiên, cô lại thật thà lựa chọn bỏ qua cho sự lạnh lùng của anh ta, tiếp tục, bảo vệ anh ta, ở bên anh ta cho tới khi quay đầu lại nhìn thấy sự tồn tại của cô. 

Kiên trì không ngừng suốt nhiều năm, mãi đến khi Tử Nhiễm xuất hiện thì mọi mộng tưởng đều tan biến, nhìn anh ta càng lúc càng xa cô, cô mới tỉnh ngộ. Thì ra, chỉ có mình cô tự si tình, còn anh chưa từng đi vào thế giới của cô 

Nhìn nước sơn loang lổ trên ghế, Kha Nguyệt nhiu nhíu mắt, hít thở thật sâu, tất cả đều đã qua, đi qua hết rồi, dù đáng hay không tất cả chỉ là một kí ức đen trắng, chôn vùi trong năm tháng. 

Đêm đó, trong kí ức của cô thì trong màn đêm nhá nhem tối, lúc Kha Nguyệt ngồi trên ghế đó, xoay người mắt nhìn về phía xa, giữa trời đông giá rét chỉ có một nơi còn sáng. 

Trong tòa nhà to lớn, nơi cửa sổ sát đất ở lầu năm, một bóng người màu đen đập vào mắt cô. Hai mắt Kha Nguyệt lóe lên, trái tim nhẹ nhàng run lên, nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú nhưng mơ hồ kia, tay ôm lấy nơi tim. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cả cơ thể lẫn tay đều run bần bật, hai tay chà sát vào nhau muốn tìm chút ấm áp cho cơ thể đã lạnh run. 

Hai tay ôm lấy trước ngực, nhìn bóng người nơi cửa Sổ biến mất, Kha Nguyệt ngơ ngác nhìn về nơi có ánh đèn bên trong kí ức, trong lòng có trăm cảm giác. 

“Em sao vậy? Lạnh lắm sao?

Lục Niên vội vàng đi tới trước mặt cô, cơ thể run rẩy của Kha Nguyệt liền dịu đi, nét mặt tái nhợt, cánh môi tím tái, yếu ớt cười: “Anh xong chưa.” 

Đôi lông mi dài của Lục Niên nhíu lại, sự quan tâm xuất hiện bên trong mắt, cánh tay dài duỗi ra dịu dàng ôm lấy cô đang run rẩy vào lòng bàn tay vỗ nhẹ tóc cô, như đang dỗ dành trẻ con. 

Trong mắt Kha Nguyệt cảm giác rung động bắt đầu, hai mắt đỏ ửng, mùi hương bạc hà khiến cô hít thở thật sâu, cảm nhận sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ của anh, siết chặt lấy hông Lục Niên. 

“Tiểu Niên?”- Tiếng gọi to ập tới, Kha Nguyệt bừng tỉnh, vội vàng thoát khỏi cái ôm của Lục Niên, cúi đầu điều chỉnh dáng vẻ thất thố của mình. 

“Xem miệng mồm tôi này, vẫn hay gọi sai, Tiểu Niên... Lục Thị trưởng, đừng để ý a!” . 

Tiếng cười tục tằng vui vẻ của đàn ông cất lên, Kha Nguyệt tò mò quay đầu, một người đàn ông trung niên chưa đến năm mươi, mặc bộ âu phục làm việc, gương mặt tươi cười, một tay khoác lên vai Lục Niên. 

“Khách sáo rồi, Lục Niên vẫn nhớ năm đó là do cục trưởng Khải dạy dỗ cất nhắc” - Lục Niên cười nhạt, lễ độ hóa giải sự lúng túng của hai người, tay vẫn nắm lấy Kha Nguyệt. 

Cục trưởng Khải nghe Lục Niên nói thế, nụ cười càng sâu thêm hài lòng gật đầu, trong mắt tán thưởng. Khi chú ý tới người bên cạnh Lục Niên thì đầu tiên là sửng sốt, nhưng lại cười liên tục vỗ vỗ vai Lục Niên:“Lục Niên, chừng nào thì đãi rượu mừng đây? 

Đường cong trên môi Lục Niên tăng thêm, hai người nắm chặt tay nhau, đối với cục trưởng Khải khách khí nói: “Đến lúc đó xin cục trưởng Khải và các vị đồng nghiệp nể mặt đến tham dự!” 

“Tiểu Niên lời này của cậu quá khách sáo rồi, tôi với cậu nói thế nào cũng là cộng sự hơn một năm, chỉ cần cậu đưa thiệp mừng, mọi người trong cục sẽ đến chúc mừng cậu!” . 

Lục Niên khiêm tốn lễ độ đáp, Kha Nguyệt chỉ tươi cười im lặng nghe hai người nói chuyện, mãi đến khi cục trưởng Khải bỏ đi, mới thở hắt. 

"Như vậy không được sao?" Hai ngón tay dài trắng yêu chìu nhéo mũi cô, anh tự 

nhiên quàng qua vai cô đi tới chỗ đậu xe, không quên chế nhạo hỏi. 

Kha Nguyệt thư thái thở dài, đánh giá ánh mắt Lục Niên vẫn nhìn cô, bản thân tò mò nghi hoặc hỏi. 

“Lục Niên, trước đây anh làm ở cục quản lý đất Sao?”. 

Cửa xe được Lục Niên mở ra, giữa hàng lông mày tuấn tú là nụ cười nhạt, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn viết chữ nghi ngờ của cô, trả lời cô trước sau như một vẫn dễ nghe. 

“Phải, khoảng mấy năm gần đây thì bị điều đi” 

Kha Nguyệt hiểu liền gật đầu, hạ thấp người ngồi vào ghế phụ, lúc cửa xe đóng lại, cô cúi đầu thắt dây an toàn nên bỏ lỡ ánh mắt nhu hòa mang theo ý tứ sâu xa của Lục Niên khi nhìn cô. 

“Lục Niên, em có nên thay đồ mới, có nên mua chút quà khi tới Lục gia không?” 

Sau khi ăn xong, trên đường về tòa thị chính, Kha Nguyệt cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn bắt đầu lo âu bất an, cúi đầu tự thẩm định trang phục của mình, hỏi ý Lục Niên. 

“Như vậy là tốt rồi, không cần thay. Còn quà lần sau hãy mua, gia gia không thích phô trương lãng phí” 

Lúc vào tòa thí chính, Lục Niên liền nói hai câu này, ánh mắt nghiêm túc khiến cô không thể nghi ngờ lời của anh nói. 

Nỗi bất an trong lòng Kha Nguyệt bị tiêu hủy, nhìn hai mắt trong suốt của Lục Niên nặng nề gật đầu, trên gương mặt sáng rỡ nhỏ nhắn là nụ cười khiến người ta yên tâm 

“Vậy em về nhà đợi anh”

Advertisement
';
Advertisement