Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Bởi vì có Bảo Bảo nên không khí trong xe hết sức ấm áp và thoải mái, Kha Nguyệt im lặng nhìn Bảo Bảo gật đầu, rồi nói với Lục Niên:“Mẹ lúc nãy nói chúng ta dọn về nhà, ý anh thế nào? 

Lục Niên nhìn vào mắt cô, vẫn là cảm giác dịu dàng quen thuộc, giống như nụ cười của anh đã in vào lòng cô, trước câu hỏi của cô anh không hề gia trưởng, chỉ dịu dàng nói: “Em muốn ở đâu thì chúng ta ở đó” . 

TRong đầu Kha Nguyệt nhớ tới căn phòng ngủ tinh tế được trang trí hoành tráng, Kha Nguyệt hiểu, tuy rằng Lục Niên không miễn cưỡng cô, nhưng anh chắc hẳn hi vọng cô sẽ cùng với Lục gia sống chung. 

Kha Nguyệt dời mắt đi, tựa như đang suy tư lại như đanh tính toán gì đó, sau đó giảo hoạt cười một tiếng: “Em thích ở trong phòng ngủ lớn làm bằng gỗ Ngọc Đàn” 

Lục Niên cười khẽ, vươn tay xoa nhẹ tóc dài cô, giữa hàng lông mày biểu hiện vẻ cưng chiều cô. 

“Đi đi.” 

Kha Nguyệt hai mắt thẹn thùng, ôm Bảo Bảo mở cửa xe bước xuống, gió lạnh nhất qua gương mặt nhưng cô không hề thấy khó chịu, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực nở nụ cười hạnh phúc. 

“Mẹ, để Bảo Bảo xuống, con có thể tự đi mà.” “Được, vậy mẹ dắt Bảo Bảo đi”. 

Bên lề đường, một cô gái xinh đẹp dắt theo một đứa bé trai xinh xắn như tiên đồng, chầm chậm bước đi, giọng nói non nớt thỉnh thoảng thu hút sự chú ý của người đi đường, cùng ánh mắt hâm mộ của họ. 

“Mẹ, Sâu Nhỏ nói cha và mẹ bạn ấy đều dẫn bạn ấy đến khi vui chơi, Bảo Bảo cũng muốn đi.” 

“Được a, khi cha rảnh rỗi chúng ta sẽ đi.” 

“Mẹ, Sâu Nhỏ nói mẹ của bạn ấy mỗi ngày đều làm đồ ăn cho bạn ấy, Bảo Bảo cũng thích.” 

“Vậy để hôm nay mẹ về nhà nấu cho Bảo Bảo ăn được không?” 

“Được ạ, được ạ”. 

Cúi đầu nhìn dáng vẻ hân hoan của Bảo Bảo, Kha Nguyệt vui mừng cong môi, ánh mắt quay lại nhìn, chiếc xe Lamborghini quen thuộc vẫn dừng tại chỗ, cô tuy không nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông nhưng có thể đoán được, trong mắt anh đầy sự dịu dàng. 

Hít thở luồng không khí trong lành, trên mặt Kha Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, dắt Bảo Bảo đi, bước chân càng thêm nhẹ nhàng. 

Vừa vào nhà trẻ, Bảo Bảo liền kéo Kha Nguyệt vào phòng học, đôi chân nhỏ nhắn bước nhanh, Kha Nguyệt 

có thể nhìn thấy sự đắc ý và vui vẻ trên mặt Bảo Bảo. 

Bên trong phòng học, xung quanh đều những đứa trẻ trạc tuổi Bảo Bảo, cũng đang chơi đồ chơi, một cô giáo trẻ tuổi cũng ngồi trong những đứa trẻ. 

Kha Nguyệt bị Bảo Bảo kéo vào phòng, rõ ràng cô giáo thấy Kha Nguyệt, hơi ngẩn người, nhưng lúc nhìn thấy Bảo Bảo đi bên cạnh Kha Nguyệt, hiểu rõ cười 

“Đây là mẹ của mình.” 

Âm Thanh non nớt vang dội trong phòng học, thu hút sự chú ý của những đứa trẻ khác, Bảo Bảo như tìm được vật quý kéo Kha Nguyệt đến trước mặt cô, cười híp mắt:“Cô Mai, đây là mẹ của Bảo Bảo.” 

 

 

Advertisement
';
Advertisement