Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Kha Nguyệt bực bội ánh mắt vừa động, trùng hợp ánh mắt Cố Minh Triệt và cô nhìn nhau, cảm giác lạnh như băng mang theo sự chế giễu ngầm khiến cô giận quá mà cười, khóe miệng cười cợt, chỉ nhìn lướt quay Cố Minh Triệt, cằm dưới nâng lên, nghênh đón ánh mắt mỉa mai của Tử Nhiễm. 

“Cho dù tôi với người đàn ông đi sau cố tình chưa dứt thì sao, bằng thủ đoạn của cô, ba năm sau có thể không cần tốn sức mà đem anh ta từ tay tôi đoạt lấy chẳng lẽ, chị cho rằng một người con gái chưa từng được anh ta để vào mắt lại có thể cướp anh ta từ tay chị sao?” 

Kha Nguyệt không để ý đến một luồng hàn khí bao lấy mình, cô trút đi cơn giận tích tụ bấy lâu, tất cả đều do người con gái trước mặt ban ân 

Sắc mặt Tử Nhiễm không ngừng trắng xanh, gương mặt như nắng của Kha Nguyệt lộ ra nụ cười chế giễu, Cố Minh Triệt thì sao, một khi anh ta không còn trở thành nhược điểm trí mạng của cô thì họ nghĩ còn có thể tổn thương cô sao? 

“Cô nói vậy là chỉ trích tôi phá vỡ hạnh phúc của hai người sao?” 

Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tử Nhiễm đầy vẻ không dám tin, đôi mắt đen xinh đẹp long lanh yếu ớt giống như bị ủy khuất. 

Nhìn đôi bàn tay to ôm lấy gương mặt lê hoa vũ đái của Tử Nhiễm vào lòng, Kha Nguyệt tự giễu cợt nhướng mày:“Cô không phá hủy hạnh phúc của chúng tôi, vì nhiều năm qua chúng tôi chưa từng có cái gọi là hạnh phúc.” 

Hai mắt Kha Nguyệt cay đắng nghênh đón đôi mắt gợn sóng của Cố Minh Triệt, không còn như trước đây đầy lo lắng suy tính, khi đã bước đi thì sẽ không quay lại nhìn. 

Bởi vì quá yêu nên lúc nhớ lại cũng mang theo sự coi thường. 

Kha Nguyệt lãnh cảm nhìn Tử Nhiễm nói: “Những gì Lục Niên cho tôi, suốt nhiều năm, dù chỉ một phần ngàn Cố Minh Triệt cũng không thể cho được, chị nghĩ tôi có thể quay lại sao?” 

Không để ý đến vẻ sững sờ trên mặt Tử Nhiễm, Kha Nguyệt hờ hững xoay người tựa như không thấy Cố Minh Triệt, không hề lưu luyến kiên quyết rời đi. 

Giữa hai người chỉ có nỗi hận, vĩnh viễn không cần nói lời tạm biệt, gặp nhau một lần chỉ càng làm tăng thêm sự ghét vỏ. Bóng lưng Kha Nguyệt quật cường đầy tự tin, đầu đường vắng lặng không còn phủ lên một bầu không khí cô đơn. 

Rời Cố Minh Triệt, cô cũng đau đớn, cũng từng tuyệt vọng, cũng từng phí hoài bản thân, nhưng những nỗi đau đớn đến không muốn sống nữa lại vì một người 

đàn ông tuyệt vời mà lắng dịu xuống, cũng từ đó cuộc đời cô lại nở hoa. 

Khi Lục Niên quay về Lục gia thì bị tiếng cười trẻ con vui vẻ hấp dẫn, đuôi lông mày nhướng lên, gương mặt anh tuấn nở nụ cười, để cặp lên ghế sô pha đi về phòng bếp. 

“Mẹ, muốn làm thỏ con như thế nào? Bảo Bảo muốn nặn hình a!” 

Ánh nắng chiều còn sót lại chiếu vào bếp ... 

Sàn nhà bóng loáng phản xạ hai dáng người một lớn một nhỏ hòa vào nhau thật ấm áp. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement