Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Bảo Bảo nở nụ cười như hoa, trượt xuống khỏi người bà Lục, Cơ thể nhỏ bé chạy về phòng mình, dọc đường đi cười rất vui vẻ. 

Kha Nguyệt nhìn theo bóng Bảo Bảo rời đi, ánh mắt hâm mộ ước ao, nếu như cô mang thai, thì đứa trẻ do cô sinh ra có đáng yêu như Bảo Bảo không? Nhớ tới bức ảnh trên bia mộ của đôi vợ chồng trẻ trong lòng Kha Nguyệt khẽ thở dài, ánh mắt nhìn sang Lục Niên càng thêm đau lòng. 

“Sao vậy?” 

Lục Niên thấy Kha Nguyệt vẫn không dời mắt đi, ngừng bút một chút, quay đầu, quay đầu thấy vẻ mặt thẫn thờ của Kha Nguyệt, ân cần hỏi. 

Kha Nguyệt nhìn thấy được sự chân thành trong mắt Lục Niên, cô nở nụ cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền, đột nhiên tiếng chuông điện thoại phá vỡ khoảnh khắc bình yên này. 

Bà Lục nhằn mày, để thiệp mời trong tay xuống, đứng dậy bắt điện thoại đặt bên ghế. 

“Phải đây là Lục gia, đúng, cô ấy là con dâu tôi.” 

Kha Nguyệt dĩ nhiên biết bà Lục ám chỉ con dâu là ai, chỉ biết mơ màng nhìn sang, gương mặt thanh nhã bình tĩnh của bà Lục có vẻ khó chịu, đôi mắt xáo động nhìn Kha Nguyệt, trong lòng Kha Nguyệt lộp bộp, cảm giác bất an trôi dậy. 

“Được, tôi biết rồi, được, tạm biệt”. 

Bà Lục cúp điện thoại, im lặng một lát, trước ánh mắt tò mò của Kha Nguyệt không giấu giếm nói: “Cảnh vệ bên ngoài nói có người tìm con, Kha Nguyệt” 

Cửa đại viện, Kha Nguyệt mặc chiếc váy hạng sang, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu trắng nhỏ, chân mang giày cao gót, tự tin bước ra. 

Khi Kha Nguyệt và Lục Niên nắm tay nhau xuất hiện cửa, Tử Nhiễm đang liên tục nhìn đồng hồ trên tay, lúc ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Kha Nguyệt, gương mặt nhỏ xinh đẹp liền trở nên u ám. 

“Kha Nguyệt, cô đã lấy Lục Niên rồi tại sao vẫn dây dưa Hằng mãi không buông? Cho dù Hằng đã không còn yêu cô, cô có cần phải ném đá xuống giống như thế?” 

Giọng nói chỉ trích sắc bén cao vút của Tử Nhiễm cất lên, vang vọng thật lâu nơi cửa lớn an tịch, dù không có người qua lại nhưng Kha Nguyệt vẫn cảm thấy thật khó chịu, căng thẳng nắm tay Lục Niên, môi đỏ mọng hé mở, bên tai lại là giọng nói lạnh lùng không có chút ấm áp của Lục Niên. 

“Kha tiểu thư, đối với lời bịa đặt miệt thị của cô, vợ tôi có thể truy tố có trách nhiệm dân sự?”. 

Gương mặt lãnh đạm nghiêm nghị của Lục Niên Kha Nguyệt chưa từng nhìn thấy, khác với vẻ thanh nhã mọi 

người, đôi mắt thâm sâu bắn vào người Tử Nhiễm, khiến cho Tử Nhiễm lạnh run, giống như bị đẩy xuống hố băng lạnh đến thấu xương 

Lục Niên như người chồng bảo vệ lấy vợ mình, sự quan tâm ấy không để cho bất cứ ai mơ ước, lại càng không để cho bất cứ ai làm tổn thương vợ mình. Kha Nguyệt trong lòng rung động, nhìn vẻ mặt tái nhợt cứng đơ của Tử Nhiễm cằm dưới càng nâng cao đầy kiêu ngạo quật cường. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement