Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Nói xong ánh mắt nhìn sang đối diện bà Lục, lúc thấy rõ bóng người mặc áo xanh, Kha Nguyệt chỉ thấy trước mắt sáng rực có cảm giác rất kính nể. 

Mái tóc cắt ngắn, nước da bánh mật khỏe mạnh, gương mặt với đường nét góc cạnh rõ nét, tuy sắc nhưng không thô, vừa nữ tính lại không mất đi sự cương trực của đàn ông, mang đến vẻ đẹp trung tính. 

Cô gái vừa nhìn thấy người tới cửa đã từ trên ghế đứng dậy, dáng người cao ráo mặc bộ quân trang màu xanh, im lặng đứng đó. Từ trên người tỏa ra khí thế oai hùng hiên ngang. 

Ánh mắt sáng ngời quật cường không hề dịu dàng như những cô gái bình thường, đôi môi đỏ mọng của cô gái nhẹ nhàng cong lên đầy tự tin và kiêu ngạo, Kha Nguyệt chưa bao giờ gặp nữ quân nhân xuất sắc như thế, nhất thời có chút bị cám dỗ. 

Là người thân của Lục Niên sao? 

Kha Nguyệt nghi nghi nhấp nháy mắt, nhìn về phía Lục Niên, trên gương mặt của Lục Niên cũng như đang nhẫn nhịn che giấu gì đó khiến Kha Nguyệt ngẩn người ra, trong người bắt đầu bất an. 

Ánh mắt Lục Niên không còn dịu dàng như nước, mà hai người nhìn thẳng nhau đối diện với nữ quân nhân, chỉ là trong đôi mắt đó còn có nhiều tình cảm, không chỉ đơn thuần là lãnh đạm, còn có... 

Kha Nguyệt không dám nghĩ nhiều, nhưng bàn tay Lục Niên dùng sức như muốn bóp nát tay cô khiến cô kêu đau, Lục Niên không nghe thấy, người tỉ mỉ như anh lại không nhận thấy sự đau đớn của cô, chỉ vì nữ quân nhân từ trên trời giáng xuống sao? 

Kha Nguyệt liếc mắt nhìn về phía nữ quân nhân, ánh mắt cô gái đã trở nên mềm mại cũng liếc nhìn Kha Nguyệt sau đó nhìn thẳng Lục Niên. 

“A Niên, em về rồi.” 

Một câu “A Niên, em về rồi” tựa như một tảng đá nặng nề ném xuống lòng cô, trong nháy mắt chìm xuống đáy biển, không cho cô cơ hội thở dốc. 

Cơ thể Kha Nguyệt run lên, tay bị Lục Niên giữ chặt lạnh đến thấu xương, có lẽ cũng giống như cô, cảm giác ấm áp mất đi giống như đang sợ gì đó, nỗi lo lắng nói không nên lời. 

Y thức nhiễu loạn, Kha Nguyệt không biết mình nên nghĩ gì đây, khi nghĩ tới rồi chỉ sợ nội dung câu chuyện sẽ khiến cô khó chịu đến không thở nổi. 

“Tiểu Nguyệt, đây là Tần thiếu tướng, hai người chào hỏi nhau đi.” 

Bà Lục vẫn nở nụ cười bình thản tự nhiên, mặc dù cười đến khiên cường nhưng có thể thấy sự khích lệ trong mắt bà Lục dành cho cô, nhưng một tiếng Tần thiếu tướng cũng khiến cho vị nữ quân nhân kia thần sắc sững sờ, nhưng chớp mắt liền khôi phục sự tự tin, ánh mắt đánh giá nhìn Kha Nguyệt. 

Cô ta nhẹ bước đến trước hai người, Kha Nguyệt cố kiềm cảm giác khó chịu trong lòng xuống, giống như trong quá khứ lúc đối mặt khó khăn luôn thẳng lưng, không được ở trước mặt đối thủ lộ ra sự sợ hãi. 

Bà Lục ủng hộ thì sai? Nếu người đàn ông bên cạnh không chọn cô, cho dù cô có tỏ ra yếu ớt nhu nhược thì 

sẽ có người quan tâm sao? Nếu như lịch sự của Cố Minh Triệt lại một lần nữa tái diễn, như vậy cô chỉ có thể tự bảo vệ mình. 

Bởi vì lần này sẽ không có Lục Niên thứ hai! 

Phía sau lưng có một sức nặng đè lên, cả thân hình quật cường của Kha Nguyệt đứng lại, thần kinh cô căng ra như dây cung nhưng nhờ có bàn tay Lục Niên mà từ từ thả lỏng. Khi cô cũng ý thức được hoàn cảnh lúc này, thần kinh lại mẫn cảm căng lên, không chịu lộ ra chút tư thế chịu thua. 

Một tiếng thở dài rất nhỏ vang lên xung quanh, đầu vai bị một bàn tay giữ lấy, Kha Nguyệt chợt ngẩng đầu, thấy ánh mắt chăm chú dịu dàng của Lục Niên , tận sâu bên trong là tình cảm yêu thương còn mang theo vài phần áy náy . 

Bàn tay nhỏ bé trắng bệch lại bị anh giữ lấy, chẳng qua lần này không còn vì cố chịu đựng mà dùng sức, ngược lại còn dịu dàng vuốt ve như xin lỗi vì bản thân kích động, ngoài mặt Kha Nguyệt thì lạnh lùng nhưng trong mắt đã bị ôn nhu thay thế. 

Anh không coi ai ra gì ôm lấy cô giữa cánh tay, giống như một cái càng khiến cho con thuyền như cô chập chờn giữa sóng biển tìm được chút bình yên. 

Trên gương mặt của Tần Nhi Ngọc nở nụ cười dễ giải, cô ta khiến mọi người có cảm giác bản thân rất tự tin, đường hoàng bước tới, không hề nhìn sang Lục Niên chỉ thuần túy nhìn Kha Nguyệt. 

“Không cần gọi tôi là Tần thiếu tướng, tôi là bạn Lục Niên nên chỉ cần gọi Tần Nhi Ngọc là được!”

Advertisement
';
Advertisement