“Nguyệt Nguyệt , có thật là ổn không?”
Tô Đan Đan cẩn thận quan sát sắc mặt Kha Nguyệt, chỉ sợ lúc nãy ở trong phòng Kha Nguyệt bị ấm ức, cố gắng chịu đựng không nói ra.
Kha Nguyệt bấm nút thang máy, đôi mắt nhìn chăm chú thần sắc lo lắng của Tô Đan Đan, cô bật cười một tiếng, bàn tay khoác lên vai Tô Đan Đan, nghiêm túc nói: “Mình không sao, Cố Minh Triệt là quá khứ, Lục Niên là hiện tại và tương lai của mình, cậu nghĩ mình sẽ một người không có ý nghĩa gì mà làm tổn thương đến những người quan tâm mình sao?”
Kha Nguyệt nở nụ cười nhạt, đôi mắt kiên định khiến cho Tô Đan Đan thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn thấy bóng người cao lớn sau lưng Kha Nguyệt thì vẻ mặt liền căng ra, tính nói nhưng không biết nói gì.
Kha Nguyệt thấy Tô Đan Đan muốn nói lại thôi, tò mò xoay người lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh như tờ của Cố Minh Triệt, đứng ở phía sau cô không xa.
Lời nói lúc nãy, Cố Minh Triệt nghe thấy rồi?
Kha Nguyệt nhướng lông mày kẻ đen, không nhìn tới Cố Minh Triệt, kéo Tô Đan Đan bước vào thang máy, cho dù Cố Minh Triệt bước vào theo, cô cũng không hề khó chịu.
Từ trái nghĩa với yêu không phải hận, mà là hờ hãng, dần dần cô đã đẩy Cố Minh Triệt về phía sau, hận từ đó theo gió bay đi, lúc nhìn thấy nhau, chỉ có sự hờ hãng, yêu hay hận tất cả đều là những thứ ngu ngốc.
Trong không gian kín bưng, ai cũng không mở miệng, Kha Nguyệt ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng trệt, Tô Đan Đan vẫn coi thường nhìn Cố Minh Triệt lạnh lùng đứng kế bên.
Chuông điện thoại di động vang lên bên trong thang máy, Kha Nguyệt có thể cảm thấy chiếc điện thoại trong túi rung lên, lấy nó ra, trên màn hình là hình Lục Niên, lúc anh không chú ý cô đã lén chụp.
“A Niên có chuyện gì thế?”
Giọng nói dịu dàng không biết tại sao lại như làm nũng, đôi môi đỏ khi nhìn thấy số Lục Niên thì không tự chủ tạo nên độ cong.
“Anh nhớ em, muốn cùng em ăn cơm trưa”
Giọng của Lục Niên như luồng nắng ấm khiến cô nheo mắt lại, lười biếng tựa người vào vách thang máy, trên gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào của người con gái đang yêu.
“Được, em sẽ tới tòa thị chính tìm anh, bây giờ em đang ở khách sạn của cha”
Cô không có ý định lừa dối Lục Niên, cho nên giọng nói không mất tự nhiên, dù Cố Minh Triệt ở bên cạnh
thì sao, cô không phải đang diễn trò với Lục Niên, chưa từng nghĩ dùng cách này báo thù Cố Minh Triệt.
“Anh vừa lái qua khỏi Đại Kiều, thuận đường tới khách sạn, em ở đó chờ anh mười phút nữa anh tới”
Kha Nguyệt đại khái đoán ra, Lục Niên tính sang Lục gia đón cô, nếu không sao lại đi về phía Đại Kiều, trong tim được hạnh phúc lấp đầy, Kha Nguyệt dịu dàng nói:
“Được, em ở đại sảnh chờ anh” .
“Tô Đan Đan, cậu về trước đi, mình cùng A Niên đi ăn cơm”.
Tô Đan Đan nhìn thấy Kha Nguyệt tươi cười rạng rỡ e thẹn, niềm hạnh phúc chỉ có người con gái đang yêu mới cô, Tô Đan Đan vui mừng gật đầu xem ra Lục Niên thật sự có thể mang đến tương lai cho Kha Nguyệt.
“Vậy mình đi trước, cậu đi cẩn thận”