Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Lục Niên buông Kha Nguyệt ra, giữ lấy gương mặt xinh đẹp của cô, giống như cầm một con búp bê dễ vỡ, cực kì cẩn thận và trân trọng. 

“Vậy còn ảnh cưới của chúng ta?” 

Kha Nguyệt suy tư, ánh mắt chớp động nhìn anh nở nụ cười giảo hoạt, nâng váy nhìn về phía nhiếp ảnh gia nói, 

“Nhiếp ảnh gia, anh giúp chúng tôi chụp nhanh đi” 

Cả một biển hoa huân y, cô dâu giữ lấy cà vạt của chú rể, bướng bỉnh hôn lên đôi môi anh, ánh sáng từ máy chụp ảnh lóe lên, Lục Niên đột nhiên giữ lấy cô, vẻ mặt muốn hôn cô SỚm đã không còn cái gọi chính nghĩa. 

"OK" 

Nhiếp ảnh gia hài lòng la to, Lục Niên vẫn không có ý buông cô ra, hai mắt đen hơi khép lại ẩn chứa sự mê luyến, từ từ áp sát hôn cô, 

“Được, tôi biết, mọi người cứ chuẩn bị đón tiếp đi, được.” 

Khi Lục Niên cúp điện thoại thì đôi mắt Kha Nguyệt mở to chăm chú quan sát anh, Lục Niên khẽ cong môi đến gần cô giúp cô sửa lại khăn choàng lụa, dịu dàng hỏi: 

“Sao lại nhìn anh như thế?”. 

Kha Nguyệt không phải thứ bình hoa vô não, vừa rồi cô cũng hiểu điện thoại có ý nghĩa gì, có lẽ Lục Niên nói xin nghỉ không cho thư kí gọi tới nhưng vẫn có điện thoại, như thế, chuyện này chắc chắn vô cùng quan trọng. 

Mím môi cười một tiếng, Kha Nguyệt nghiêng đầu hai mắt giống như mỉm cười ngắm nhìn Lục Niên, tự hào nói:“Chồng em quả nhiên là chú rể đẹp trai nhất” 

Lục Niên chợt nhíu mày, nói tiếp: “Sau đó thì sao? 

“Sau đó, thì người làm vợ như em cũng muốn làm người vợ hiền mẹ tốt, hối thúc ông xã anh mau mau đi xử lý công việc 

“Chắc chắn muốn anh đi sao?” 

Kha Nguyệt mỉm cười gật đầu, đưa hai tay giữ lấy bàn tay Lục Niên, đặt vào tay mình, nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, nói:“Ảnh cưới chỉ là hình thức, em không muốn anh vì em mà ảnh hưởng đến công việc.”. 

Lục Niên thở nhẹ, nắm chặt tay cô, đôi mắt đen 

nhìn gương mặt mỉm cười yếu ớt tỏ vẻ không quan tâm của cô, trên gương mặt tuấn tú đầy yêu thương cũng mang theo bất mãn: 

“Nếu như anh nói là Tần tư lệnh đến, thậm chí anh còn phải đi suốt mấy ngày, em còn để cho anh đi không?” 

Kha Nguyệt nghe nói đến họ “Tân” nụ cười hơi khựng lại, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình thường, thản nhiên nhìn anh, đáp: 

“Nếu như vì công việc, sao em lại không cho anh đi? Không phải anh đã nói sẽ khiến em tin anh sao?” 

Lục Niên chế giễu nâng khóe môi, đối với thiện ý của Kha Nguyệt cũng đau lòng cũng áy náy, ôm cô vào lòng, buồn bực nói: 

“Sao lại ngốc như thế?” 

Gương mặt Kha Nguyệt cứng đờ, bất mãn đánh vào lưng anh, kêu lên:“Lục Niên, sao anh dám nói em ngốc chứ?” 

Lục Niên buông Kha Nguyệt ra, giữ lấy gương mặt xinh đẹp của cô, giống như cầm một con búp bê dễ vỡ, cực kì cẩn thận và trân trọng. 

“Vậy còn ảnh cưới của chúng ta?”

Advertisement
';
Advertisement