Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Nhìn Tần Nhi Ngọc tự tin mỉm cười, Kha Nguyệt cũng không tự ti, đón nhận ánh mắt của Tần Nhi Ngọc thản nhiên nói, giọng nói kiên định: 

“Nhưng mà, những gì đẹp nhất chỉ là quá khứ, lúc này người bên cạnh Lục Niên là tôi, tôi mong Tần thiếu tướng có thể nhận rõ sự thật này, dù quá khứ có đẹp đến thế nào thì mọi người đều luôn nhìn về phía trước, hơn nữa, mấy năm Tần thiếu tướng bỏ đi, có nhiều việc đã thay đổi” . 

Kha Nguyệt đứng dậy, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Nhi Ngọc, không hề tỏ ra cao ngạo cũng không cần yếu đuối trốn tránh, bình tĩnh trình bày suy nghĩ của mình. 

“Tôi và Lục Niên đã đăng kí kết hôn, Tần thiếu tướng là người hiểu lý lẽ, tôi hy vọng cô có thể nhận rõ điểm này” . 

Không muốn cùng Tần Nhi Ngọc quanh quẩn nói về đề tài này, Kha Nguyệt cầm lấy bình nước xoay người chuẩn bị đi lấy nước, vừa đi được vài bước, sau lưng đã nghe giọng nói mát lạnh của Tần Nhi Ngọc vang lên: 

“A Niên chưa bao giờ làm việc mù quáng, anh ấy là người thông minh, vậy mà chỉ vừa biết cô trong một tháng liền muốn kết hôn, cô không thấy lạ sao?” 

Bước chân Kha Nguyệt khẽ khựng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục đi, dù trong lòng cô nghi hoặc cũng không cần Tần Nhi Ngọc giải thích, những khúc mắc chôn sâu trong lòng, cô tin Lục Niên sẽ thay cô cởi bỏ vào một ngày nào đó. 

“Cô không biết cô và Diệp Yến Thanh rất giống nhau sao?” 

Đi ra khỏi nhà ăn, gió lạnh thổi vào hai má, đến xương cũng lạnh buốt, bên tai là giọng nói nhắc nhở vào lúc cuối cùng của Tần Nhi Ngọc, Kha Nguyệt lắc đầu, 

đem mọi ưu phiền đẩy ra khỏi suy nghĩ, hít thật sâu rồi đi về nơi lấy nước. 

“Này anh nói Tần thiếu tướng không sao, tự nhiên chạy vào khu vực có đạn, chẳng lẽ không biết đi vào đó lỡ có chuyện gì xảy ra sẽ mất mạng sao?”. 

“Nghe nói là do cô ta muốn lấy đồ gì đó nên chạy vào, hoàn cảnh lúc ấy mọi người cũng không phải không thấy, nhiều đầu súng chỉa tới, nếu không phải Lục thị trưởng nhanh tay đẩy cô ta, thì lúc này người nắm trong phòng ICU là ai chứ!”. 

“Nghe nói lúc ở bộ đội, Lục thị trưởng và Tần Nhi Ngọc là một đôi... Chị dâu”. 

Hai người đang bàn tán xôn xao bỗng giật mình đứng thẳng người, lúng túng nhìn về phía khúc quanh, thấy Kha Nguyệt cầm bình nước trên tay, áy náy gãi đầu, không biết nên giải thích ra sao, 

Kha Nguyệt nhìn hai người mặc bộ quân phục khép nép đứng đó, trong đó có Lý Bạn là người đã cõng Lục Niên, khóe miệng giãn ra, cô cũng không muốn nói nhiều chỉ gật nhẹ đầu đi vào phòng bệnh của Lục Niên. 

“Đều do anh ăn nói bậy bạ, bây giờ thì hay rồi”. 

“Tôi đâu có biết chị dâu đứng đó, nếu biết cho dù có trăm lá gan cũng không dám lấy thị trưởng ra đùa a!” 

Bên trong phòng bệnh im lặng, Kha Nguyệt chỉ cảm thấy khó thở, trên giường bệnh trắng toát, Lục Niên vẫn nhắm chặt mắt không hề có dấu hiệu tỉnh lại. 

“Con về nhà rửa mặt nghỉ ngơi đi, mẹ ở đây là được rồi”- Bà Lục đau lòng nhìn gương mặt mệt mỏi của Kha Nguyệt, xót xa nói. 

Kha Nguyệt nhìn thấy hàng mi của Lục Niên khẽ run, trong lòng vừa mừng vừa đau khổ, ngồi xuống bên giường, cô dịu dàng nói với bà Lục: 

“Mẹ, mẹ về trước đi, buổi trưa mẹ đến thay con là được.”

Advertisement
';
Advertisement