Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Kha Nguyệt tranh thủ quay về Lục gia thay bộ quần áo mới, mang theo canh vừa hâm nóng lại bảo cảnh vệ đưa cô tới bệnh viện. 

Dọc theo dãy hành lang yên tĩnh, Kha Nguyệt thoải mái bước đi về phòng Lục Niên. Hôm qua, anh đã được chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng vẫn là một người một phòng được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt. 

Hành lang tối tăm, tiếng cửa phòng vang lên, ánh sáng từ bên trong chiếu ra bên ngoài hành lang, Kha Nguyệt dừng chân, tò mò nhìn theo bóng người đang đang bước từ phòng bệnh Lục Niên ra. 

Bóng tối bao phủ, cô không thấy rõ tướng mạo người đó, nhưng lúc người đó rẽ sang hành lang khác, cô có thể thấy rõ đôi mắt suy nhược, bóng lưng cao ráo tựa như được cắt ra từ một tác phẩm nghệ thuật. 

Bóng lưng đó cũng từa tựa như Lục Niên, Kha Nguyệt nhớ Lục Niên từng nói đùa:“Chú Út của anh là kiệt tác tự hào nhất của cả đời ông nội” . 

Người đó chẳng lẽ là chú út của Lục Niên – Lục Nghiêm Đình.? 

Nhớ tới gương mặt ghen tuông của Lục Niên, Kha Nguyệt thật sự muốn diện kiến chú Út, rốt cuộc là diện mạo đẹp trai đến thế nào mà khiến cho người hoàn mỹ như Lục Niên phải ghen tị? 

Kha Nguyệt mím môi cười đi được vài bước liền 

phát hiện Chú Út có vẻ chưa muốn đi. Ở nơi cuối hành lang, anh ta đứng kế bên chiếc ghế đá, bộ tây trang màu đen, mái tóc đen như mực che đi ngũ quan, mang đến cảm giác lạnh lùng khiến người khác chùn bước 

Trên ghế, bóng cô gái ngồi yên, dáng vẻ lẻ loi, thần sắc ảm đạm vây kín thân. Khi Kha Nguyệt đang rất ngạc nhiên vì diện mạo của cô gái, cô gái liền quay mặt lại, gương mặt trái xoan trang điểm một màu khói, mái tóc dài tới thắt lưng hỗn độn hất ra sau mang đến cảm giác chán chường. 

Kha Nguyệt đổ mồ hôi, đối phương dường như cũng chú ý tới ánh mắt Kha Nguyệt, nhưng lớp trang điểm màu khói đã che đi ngũ quan nhỏ nhắn của cô gái, cô gái xấu hổ vội vàng đứng dậy, bỏ đi, hấp tấp chạy ra khởi hành lang bỏ đi ra ngoài. 

Kha Nguyệt nghi hoặc nhíu mày, chẳng lẽ cô nhận lầm người, tuổi của cô gái đó không lớn hơn so với cô là bao, nếu quả thật là chú Út của Lục Niên sao có thể đi với một cô gái trẻ như thế? 

Kha Nguyệt mơ màng đi tới cửa phòng bệnh, đang tính đẩy cửa bước vào thì một giọng nói quen thuộc từ trong phòng truyền ra, có vẻ xa xạ lạnh nhạt: 

“Lúc đó tôi xông tới vì theo bản năng của một người quân nhân thôi, hơn nữa, hoàn cảnh lúc đó người xông tới không chỉ có mình tôi. Tôi chỉ là ở gần thiếu tướng hơn nên mới cứu cô, nếu điều đó làm cho Tần thiếu tướng hiểu lầm thì xin cô tha lỗi” . 

Bàn tay Kha Nguyệt để trên tay cầm cửa cứng đờ, cô cũng không vội đẩy cửa đi vào, cô cũng không muốn nghe trộm hai người họ nói chuyện. Chỉ là, lúc này tình 

huống tiến thoái lưỡng nan, cô lúng túng, một khi thả tay ra sẽ bị người bên trong phát hiện. Cô là vợ Lục Niên, không cần phải trốn tránh khi có tính bước vào thì giọng nói kích động của Tần Nhi Ngọc lên tiếng. 

“A Niên, bốn năm qua, em đã dằn vặt bản thân vì hành động lỗ mãng của mình năm đó, anh cũng không cần dùng cách này để trừng phạt em được không?” 

Hành động lỗ mãng? Tần Nhi Ngọc đang dò xét thái độ của Lục Niên? Trong đầu nhớ lại lời Chương Nghi Minh nói, bàn tay khẽ căng cứng, cái chết của Lục Phong Tư có phải cũng liên quan đến Tần Nhi Ngọc? 

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ trừng phạt ai, trước đây không bây giờ cũng không, tương lai cũng không!” 

Giọng nói Lục Niên quá mức bình thản, bình thản đến mức nó không hề chứa chút cảm xúc nào. Đối với người con gái yêu mình mà nói thái độ của anh thật vô tình?

Advertisement
';
Advertisement