“Lục Niên, cơ thể anh vẫn chưa khỏe hẳn, lần sau rồi hãy tính”.
Cô muốn thương lượng với anh, nhưng anh không để cho cô có đường lui, môi cong lên xấu xa, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu, cánh tay dài mở ra, giữ chặt
eo cô, lật người một cái, tim Kha Nguyệt đập lúc nhanh lúc chậm, lúc sau phát hiện mình ngồi trên người Lục Niên.
Chiếc chăn đáng thương khẽ động, làm thế nào cũng không che được xuân sắc trước ngực, cánh tay trắng nõn đành che lấy, dáng người hoàn mỹ như ẩn như hiện, hai gò má ửng đỏ, lông mi dày rung lên, gợi cảm mà thẹn thùng như thiếu nữ. Cô chính là nữ thần đầu độc anh, khiến cho anh mê muội.
“Bà xã, em thích như vậy sao?”
Móng tay đã được cắt ngắn sạch sẽ mượt mà, đầu ngón tay lướt chiếc cằm nhỏ xinh của cô, sau đó hất mái tóc đang rũ bên má ra sau tai, hai mắt thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp, ngẩng đầu lên hôn nhẹ cánh môi đỏ ửng kiều diễm của cô.
Hai người tâm ý tưởng thông, ngọn lửa kích tình của họ nhanh chóng cháy lan thiêu cả đồng Cỏ, chỉ cần nhóm lên chút lửa đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Bà Lục không đồng ý để Lục Niên xuất viện, nên bữa tối tụ họp ở Kha gia thiếu mất chú rể, chỉ có bà Lục và Kha Nguyệt.
Chuyện Lục Niên bị thương không hề công bố ra ngoài. Lúc Kha Hải không nhìn thấy con rể tương lại vẻ mặt có chút không vui, dù sao vài ngày nữa con gái mình cũng xuất giá.
“Sức khỏe A Niên gần đây không tốt, mong ông thông gia có thể thứ lỗi”.
Bà Lục mặt bình thản tạ lỗi với Kha Hải, giọng nói ấy náy, thành ý mười phần. Hơn nữa vẻ mặt Kha Nguyệt
luôn rạng rỡ, không có chút gì gọi là không vui, Kha Hải cũng hơi bất mãn nhưng liền nghênh đón hai người vào.
“Đây là thành ý nho nhỏ của chúng tôi mong ông thông gia không chế”.
“Là Thông gia thì đều là người một nhà không cần phải khách sáo như thế, mua mấy thứ này làm chi cho phí tiền”
Ngoài miệng tuy nói thế, nhưng vẻ mặt tươi cười của Kha Hải chứng tỏ ông rất hài lòng với các cư xử chu đáo của Lục gia, bảo dì Lý nhận lấy hộp quà từ tay Bà Lục rồi dẫn bà Lục tới phòng khách
“Lúc này không tới cũng không sao. Chỉ sợ tới ngày kết hôn, chú rể lại không tới vậy thì thật là mất mặt.
Bên trong phòng khách lớn, hai người phụ nữ cao quý nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, Kha Nguyệt dù đi theo sau Kha Hải, nhưng cũng nhìn thấy rõ hai người, là Bà Cố và bà Cố.
Lời vừa nói tựa như đùa cợt nhưng thật ra lại đang chế giễu, lời đó xuất ra từ miệng bà Cố, dù lời nói khó nghe, bà cũng không phải không biết trong nhẹ, vẻ mặt nở nụ cười lễ phép.
Môi Kha Nguyệt mím lại, buồn bực nhìn bà Cố ngồi trên ghế, ánh mắt đảo sang thấy thái độ Bà Cố như đang xem kịch vui, Kha Nguyệt cũng đoán được, Bà Cố muốn làm cho cô mất mặt trước bà Lục.
Kha Nguyệt lo lắng nhìn sang bà Lục,Vẻ mặt bà vẫn bình thản đoan trang, không hề tỏ ra khó chịu, từng bước trang nhã đi đến bên ghế, nhìn lướt qua vẻ mặt khó chịu của Kha Hải, ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt mỉm cười nhẹ.
“Vị phu nhân này thật biết nói đùa,A Niên nhà tôi cũng không phải dạng tình lang bạc tình thay đổi thất thường, sau khi lợi dụng con gái người ta xong thì lại vứt bỏ, càng không phải loại người thiếu đạo đức không biết hổ thẹn, gây ảnh hưởng đến gia tộc và trưởng bối”.
Lời nói của bà Lục ẩn chứa nhiều ám chỉ, ánh mắt đảo qua vẻ mặt cứng đơ của bà Cố, nhìn thấy dì Lý dâng trà lên liền gật đầu cảm tạ, nâng chum trà nhìn Kha Nguyệt vui vẻ nói: “A Niên kết hôn với một người con dâu tốt như Kha Nguyệt người làm mẹ vợ như tôi vui còn không kịp. Nếu nó dám bỏ hôn lễ mà không nói trước với trưởng bối hai nhà, thì cho dù là con trai tôi chỉ cần có súng trong tay tôi cũng không bỏ qua cho nó”
Lời bà Lục tựa như đùa giỡn phản bác lại lời bà CỐ, nhưng một câu vừa khen Kha Nguyệt, vừa chứng tỏ sự quan tâm của Lục Niên dành cho Kha Nguyệt, quan trọng nhất, cũng cho mọi người biết, Lục gia rước Kha Nguyệt về chắc chắc không để cô chịu khổ, ngay cả hôn lễ cũng phải được tổ chức long trọng.
Kha Hải nghe bà Lục nói thế gương mặt càng hài lòng, VỖ VỖ vai Kha Nguyệt, thúc giục: “Mau đi qua đây ngồi đi”.
Theo tập tục, con dâu chưa được cưới về phải ngồi bên cạnh mẹ mình, nhưng giữa cô và Bà Cố thù sâu như biển, ngồi gần nhau lại còn vai kề vai quả thật không tưởng.
Kha Nguyệt còn đang khó xử, bà Lục liền hiền hòa VỖ VỖ xuống chỗ bên cạnh bà, nhìn Kha Nguyệt đang ngại ngùng nói:“Tiểu Nguyệt, qua ngồi bên cạnh mẹ, trò
chuyện với mẹ”