Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Che miệng nhỏ, lười biếng ngáp một tiếng, Kha Nguyệt liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Lục Niên, khẽ giận leo xuống khỏi người anh, nằm xuống chỗ trống bên cạnh, kéo chăn, cảm giác say say lại trỗi dậy, rồi o o ngủ, quên mất người chồng đang bị vấn đề sinh lý dày vò! 

“Tiểu Nguyệt..!” 

"Ba" 

“Đừng ồn mà!” 

Bàn tay ấm áp đặt lên gò má lạnh lẽo của anh, sau đó nghe giọng nói đầy bất mãn của cô vợ nhỏ tố cáo anh quấy nhiễu mộng đẹp của cô. 

Tiếng hít thở đều đặn vang lên, quay mặt lại là dáng vẻ ngủ an bình của cô, môi nhẹ mỉm cười, khẽ thở dài, nhìn lên trần nhà, Lục Niên cười khổ:“Chữ sắc quả thật là một con dao” 

“Kha tiểu thư, tôi nghĩ cô nên khoa phụ sản ở lầu hai để kiểm tra” 

Sau khi nghe Kha Nguyệt kể về bệnh trạng, bác sĩ nội khoa cười cười gật đầu, ánh mắt nhìn xuống bụng Kha Nguyệt, sau đó nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng Phía sau. 

“Vị tiên sinh này, vợ anh có lẽ đã mang thai”. 

Kha Nguyệt nghe bác sĩ nói kết quả khám ngoài cảm giác kinh ngạc mà còn cả bất mãn. Cô không muốn con của mình và Lục Niên liên quan tới Cố Minh Triệt, cô cũng không quay đầu nhìn phản ứng của Cố Minh Triệt, trực tiếp nói với bác sĩ. 

“Cảm ơn bác sĩ, nhưng có lẽ bác sĩ hiểu lầm rồi, anh ta chẳng qua tốt bụng đưa tôi tới bệnh viện, không 

phải chồng của tôi” 

Kha Nguyệt đứng dậy đi ra khỏi cửa, ánh mắt Cố Minh Triệt nhìn cô với ý nghĩa sâu xa. Cô coi như không thấy, nhưng cũng không chịu được cơn kích động vội vàng đi tới khoa phụ sản. Bây giờ cô chỉ nghĩ tới một việc, cô có mang thai thật không? 

“Kha tiểu thư, cô đã mang thai bốn tuần rồi, xin chúc mừng cố”. 

Giọng nói vui mừng của bác sĩ phụ sản vẫn còn quanh quẩn bên tai. Kha Nguyệt từ từ bước ra khỏi phòng, tay đặt trên bụng, gương mặt nhỏ nhắn chầm chậm hiện lên vẻ hạnh phúc, đôi mắt lóe lên tình yêu của người mẹ. 

Tin này người đầu tiên cô muốn chia sẽ là Lục Niên, cô lấy di động từ túi ra, không ngờ điện thoại liền rung lên, nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, Kha Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền nhấn nút trả lời. 

“A Niên, khi nào anh về nhà?”. 

Giọng nói gấp gáp của Kha Nguyệt làm cho Lục Niên hơi khựng lại, nhưng anh liền cười khẽ có vẻ cười cô, giọng nói réo rắt mang theo giọng mũi nhỏ, đầy mà gợi 

cảm: 

“Sao vậy, em nhớ anh sao?” 

“Phải” 

Kha Nguyệt trả lời ngắn gọn rõ ràng khiến cho Lục Niên giật mình quên cả trả lời, tiếng cười lại từ đầu dây truyền tới, Kha Nguyệt ngừng thở, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất nói: 

“Em mang thai” 

Bên trong điện thoại chỉ còn tiếng im lặng, Kha Nguyệt bất động đứng ở hành lang, đôi mắt nhìn về phía ánh sáng nơi cuối đường, cảm xúc dâng trào, môi cong lên. 

“Vậy em ... về nhà trước 

Kha Nguyệt đi về trước, bước chân chầm chậm, thử đoán xem Lục Niên sẽ nói gì, tiếng cười khẽ có thể nghe ra cô đang rất vui. 

“Được.” 

Lục Niên trả lời khiến Kha Nguyệt bật cười thở dài, không nói thêm nữa, cô cúp điện thoại. Nhưng chưa kịp bỏ điện thoại trở lại vào túi xách tiếng chuông lại vang lên, Kha Nguyệt cũng đoán được là ai gọi tới. 

“Đứng ở đó, anh tới bệnh viện đón em” 

Thì ra trên thế giới này vẫn còn có chuyện có thể khiến người tỉnh táo lý trí như Lục Niên bị kinh ngạc. Kha Nguyệt nghe trong điện thoại tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng hít thở hỗn loạn, cô cặp mắt xuống cười ngọt ngào, nghe theo lời anh liền đứng yên lại. 

“Em đang ở bệnh viện nhân dân, anh không phải còn đi làm sao, nếu bỏ đi có tốt không?” 

Kha Nguyệt nghe tiếng giầy da chạm xuống cầu thang, thậm chí cô còn tưởng tượng ra Lục Niên đang chạy từ cầu thang hơn mười tầng lầu xuống dưới, ngay cả việc chờ thang máy vài giây cũng không chịu được. 

“Còn một tiếng nữa là tan tầm, anh cũng đã giao việc cho thư kí, em đứng ở đó đi đừng đi đâu cả”. 

Giọng nói mừng rỡ đầy kích động của Lục Niên, tràn đầy yêu thương cùng chiều. Kha Nguyệt mỉm cười thở dài:

Advertisement
';
Advertisement