Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

“Giáo dục trẻ con thì phải uốn nắn từ nhỏ, tôi có đến tiệm sách mua ít sách dưỡng thai và vài đĩa nhạc, lúc Tiểu Nguyệt mang thai có thể vừa nghe nhạc vừa đọc sách. Phải rồi, bà không gia, y phục chống phóng xạ có mua không? Hiện tại nhà sử dụng điện đều bị phóng xạ, chúng ta cũng nên chuẩn bị 

Bà Diệp nhắc nhở khiến bà Lục bừng tỉnh vội gọi dì Mai tới phân phó gì đó, sau đó lại thấy lo muốn đích thân đi mua, nhưng nhìn sang Kha Nguyệt thì lại lo lắng. 

Bà Lục và bà Diệp khiến cô cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, thấy hai vị trưởng bối còn do dự, Kha Nguyệt thân thiện cười nói: 

“Mẹ và mợ, hai người đi đi, trong nhà còn có dì Mai mà? Con cũng mệt rồi, muốn trở về phòng ngủ, sẽ không đi đầu cả” . 

Bà Lục và bà Diệp an tâm đứng dậy, cầm túi xách vui vẻ bàn luận chuyện mang thai, vội vã đi ra ngoài, trước khi đi không quên dặn dì Mai chăm sóc Kha Nguyệt. 

Kha Nguyệt nhìn căn biệt thự đã trở nên yên tĩnh, 

cười nhẹ tựa vào ghế sô pha, tay xoa xoa bụng một lần nữa, gương mặt xuất hiện vầng sáng hạnh phúc. 

Con của cô sẽ không dẫm vào vết xe đổ của mẹ nó, sẽ có gia đình hạnh phúc, có cha mẹ, có ông nội bà nội, có chú có bác... 

Trong đầu Kha Nguyệt chợt hiện lên cái tên Kha Hải, ông ngoại của đứa trẻ, cô cũng nên báo cho ông biết, nhưng hai mẹ con Kha gia kia nếu biết cô mang thai chắc sẽ lại làm ầm ĩ lên? 

Thay vì để cho hai nhà xào xáo cả lên, chẳng bằng giữ bí mật. Kha Nguyệt đem điện thoại giữ trong tay đặt xuống trở lại, vừa rút tay về thì tiếng chuông vang lên. 

Kha Nguyệt thấy trên màn hình xuất hiện số điện thoại văn phòng của Kha Hải, mặc dù không biết ông tìm cô có Tần đích gì nhưng cô vẫn bắt. 

“Cha, cha tìm con có việc gì sao?”. 

Kha Nguyệt bề ngoài chào hỏi khiêm tốn lễ phép nhưng cũng mất đi sự thân mật giữa cha con, Kha Hải cũng nhận ra thái độ xa lánh của Kha Nguyệt, chốc lát hơi lúng túng, im lặng vài giây rồi nói: 

“Tiểu Nguyệt con ở Lục gia vẫn khỏe chứ? Sau khi kết hôn sao không về nhà, khi nào thì cùng A Niên về một chuyến?”. 

Giọng nói Kha Hải ôn hòa rõ ràng, bên trong cất chứa vẻ mệt mỏi uể oải. Kha Nguyệt nhớ tới lời Lục Niên nói, Diệp Vân Thao sẽ không đơn giản buông tha Kha gia, liệu có phải bây giờ đã ra tay? 

“Tiểu Nguyệt, hai ngày nữa là sinh nhật 50 tuổi của cha, cha sẽ tổ chức tiệc ở khách sạn, nếu con và A Niên có rãnh thì cùng tới!” 

Kha gia, cô tuyệt đối không quay về, nhưng thái độ ăn nói khép nép mời mọc của Kha Hải khiến cô không thể hoàn toàn quyết tâm, chỉ đành thở dài nói: 

“Cha, việc này con phải hỏi A Niên, khi anh ấy đi làm về con sẽ nói cho anh ấy biết, sau đó sẽ báo lại cho cha được không? 

Kha Hải cũng không cưỡng ép Kha Nguyệt, thở dài, vài giây sau mới nói. 

“Vậy cứ như thế đi, ở Lục gia phải tự biết chăm sóc mình, biết chưa?” 

“Vâng, hẹn gặp lại cha” 

Kha Hải cúp trước vài giây, ông cũng không nhắc đến cuộc sống ở Kha gia. Kha Nguyệt mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, không muốn phí sức dây vào mối ân oán giữa Kha gia và Diệp gia, rồi cô kéo chăn, nằm trên ghế và nhắm mắt ngủ.

Advertisement
';
Advertisement