Kha Nguyệt im lặng, cô biết bản thân cô rất ích kỷ, thế này có khác gì bức hôn đầu chứ, nhưng cô bị bệnh nặng, cái thứ bệnh mà chỉ có một phương thuốc duy nhất là Cố Minh Triệt
Tối hôm đấy Tô Đan Đan gọi điện cho cô
“Nha đầu, chúc mừng, chúc mừng cậu nha, chắc hẳn cậu đã mong chờ điều này từ rất lâu rồi nhỉ, giấc mơ thành công chúc cậu trọn đời hạnh phúc tiểu tiên nữ của tớ”Tô Đan Đan vui vẻ nói
Kha Nguyệt nở nụ cười bất đắc dĩ “Cảm ơn cậu... nhưng Đan Đan này, giấc mơ thành hiện thực không phải tớ nên vui vẻ sao? Tại sao lại trái tim lại khó chịu như vậy”.
Tô Đan Đan hoảng hốt:“Sao vậy Nguyệt Nguyệt, Cố Minh Triệt làm việc gì có lỗi với cậu sao?”
“Không có, mình chỉ cảm thấy áy náy thôi” Kha Nguyệt thở dài
Cô bất lực nói tiếp:“Hình như mình sai thật rồi Đan Đan, mình chỉ nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mà quên đi Minh Triệt anh ấy cũng cần hạnh phúc.”
“Không Nguyệt Nguyệt, cậu không sai, yêu một người không phải việc gì sai cả, ai cũng có quyền được tranh giành hạnh phúc. Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, mai là lễ đính hôn rồi, chẳng lẽ cậu muốn mai mắt biến thành gấu trúc ư?”
Thấy bạn mình nói thế Kha Nguyệt cũng cảm thấy an tâm một chút, cô lên tiếng :“Được rồi, được rồi là mình nghĩ linh tinh thôi, cậu không cần để trong lòng,
ngủ thôi, chúc cậu ngủ ngon”
Nhân lúc Kha Nguyệt chưa kịp cúp máy thì ở đầu bên kia Tô Đan Đan nói :“Nguyệt Nguyệt, cậu sợ gì chứ, cho dù trời có sập mình vẫn sẽ ở đây bảo vệ cậu.”
Kha Nguyệt xúc động :“Đan Đan cảm ơn cậu!”
Tô Đan Đan cũng sợ Kha Nguyệt nghĩ quá nhiều liền thúc giục :“Được rồi ngủ đi nào đồ ngốc” sau đó liền cúp điện thoại
Sau khi nói chuyện với Tô Đan Đan xong Kha Nguyệt thấy trong lòng ấm áp hơn.
Đang chuẩn bị đi ngủ thì chợt có người gửi tin nhắn đến, Kha Nguyệt linh cảm chẳng lành
Quả nhiên là tin nhắn từ số lại, mà tin nhắn này có một video tầm năm phút, đều là Cố Minh Triệt,
Trong ảnh Cố Minh Triệt ôm ấp một cô gái:
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, dừng trên người Cố Minh Triệt và cô gái.
Trước mặt hai người đặt một cái giá và máy ảnh, cô gái đứng trước, Cố Minh Triệt đứng sau ôm lấy cô, dạy cô chọn góc chụp thế nào, làm cách nào để chụp ra một bức anh đẹp.
Có lẽ cả đời này của Kha Nguyệt cũng chưa từng thấy anh dịu dàng như vậy.
Người phụ nữ còn cầm máy ảnh nói đùa, khóe môi cong lên.
Cô nhận ra được cô gái này là Tử Nhiễm, hoa khôi của trường đại học Thanh Hoa
Trong lòng Kha Nguyệt một mảng lạnh lẽo, đoạn clip ngắn này chẳng phải để chứng minh rằng trong lòng Cố
Minh Triệt hoàn toàn không có chỗ cho vị hôn phu trên danh nghĩa như cô sao
Cả đêm Kha Nguyệt trằn trọc, đến rạng sáng mới chợp mắt được một chút thì ba tiếng sau mẹ Kha đã lên gọi cô
“Nguyệt Nguyệt tám giờ rồi, dậy đi spa với mẹ nào, Con gái lớn như vậy rồi, đừng lười biếng nữa, nếu như vậy sau này lấy chồng bị ghét bỏ thì sao đây?”