Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Cánh tay siết chặt lấy cô, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn xuống hai má ửng đỏ của cố, giọng nói êm ái không dễ dàng phát hiện. 

“Bởi vì tôi biết Kha Nguyệt em chỉ là một tiểu quỷ nhát gan” . 

Ở trong ngực anh vang lên âm thanh nức nở quật cường:“Anh mới là tiểu quỷ nhát gan” 

Anh không phản bác, chỉ cầu môi, tay lại siết chặt. “Ngoan nào, đói bụng chưa anh dẫn em đi ăn.” 

Lần này cô cũng không làm trái ý anh, gật đầu, gương mặt nhỏ vương đầy nước mặt tựa như con mèo nhỏ lem luốc. 

Cánh tay Lục Niên đặt lên vai cô, khiến cho cảm giác lạnh được lắp đi, nhìn thấy cô không nhận ra thì lông mi dài vui vẻ nhấp nháy 

Kha Nguyệt giương hai tay đan vào nhau, cảm giác lạnh xua đi ít nhiều. Coi như đây là chút dịu dàng ngắn ngủi, cô cũng không muốn bỏ ra, là cảm giác được ai đó quý trọng, cô không muốn mất đi. 

Lục Niên cám ơn anh... 

Gần đây Kha Nguyệt nhờ có sự giúp đỡ của Lục niên tham gia vào công ty giải trí nổi tiếng Crew 

Cường độ huấn luyện nghệ sĩ ở đây vô cùng khắc nghiệt, muốn vào vô cùng khó khăn vì hầu như những nghệ sĩ ở Crew sau debut đều thành công, có những thành tựu nổi trội trong sự nghiệp 

Sau một tuần huấn luyện mệt mỏi ở Crew, thì hôm nay Kha Nguyệt quyết định không bắt xe mà cứ thế đi bộ về 

Cô vừa đi vừa nhìn trời cảm thán 

Bầu trời New York đẹp thật đấy, cứ tưởng bầu trời Bắc Kinh mới là tuyệt nhất, 

Hoá ra nếu trong lòng không có chấp niệm thì bầu trời chi chít các toà nhà cao tầng ở Bắc Kinh thật bình thường 

Cô khẽ thở dài, lại nhớ đến Lục Niên 

Kha Nguyệt không khỏi cảm kích, Lục Niên đối xử với mình thật tốt aaa 

Mình phải cố gắng không làm cho anh thất vọng mới được 

Hiện tại trong đầu Kha Nguyệt đều là những trăn trở 

Liệu có phải anh ấy thích mình không? Sao lại đối xử với mình đặc biệt như vậy? 

Cô không hiểu sao mình lại nghĩ đến anh, đột nhiên bóng người cao nhã tuấn tú chiếm cứ tầm mắt cô. 

Là ảo giác sao? 

Đi dọc theo đường, Kha Nguyệt muốn xua đi cảm giác mệt mỏi của thị giác, chẳng qua khi bước tới bóng người cao ráo vẫn không biến mất, 

“Lục Niên”. 

Cô không xác định nhẹ giọng kêu, người ở xa như nghe thấy xoay người, đập vào mắt Kha Nguyệt là gương mặt ung dung thanh tao lịch sự, cười yếu ớt tựa như gió thổi qua, cứ thế không làm gì cả, tự nhiên đứng bên cạnh chiếc xe thể thao ven đường. 

Đối mặt với Lục Niên, Kha Nguyệt vẫn cảm thấy bối rối, giữa hai người họ, cô biểu lộ quá nhiều sự yếu ớt, mỗi lần khó chịu đều bị anh nhìn thấy, lại còn được anh đưa tay giúp đỡ nên lúc này gặp mặt lại không được tự nhiên. 

"Hi." 

 

 

Advertisement
';
Advertisement