Nhìn thấy Lục Niên đứng trước bàn, dáng vẻ trầm
tư, Kha Nguyệt không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.
Lục Niên rụt tay lại, xoay người nhìn cô, đôi môi hoàn mỹ tạo ra đường cong nhu hòa, đội đen nheo lại ẩn chứa nụ cười: “Không có gì, chỉ tùy tiện xem một chút.”
Kha Nguyệt nhìn dung mạo cao quý thanh nhã của Lục Niên sau một đêm mệt mỏi, trên người vẫn là bộ đồ hôm qua, có lẽ do tới vội nên chưa kịp mang theo quần áo, trong lòng nói không cảm động là gạt người.
Coi như trước đây cô lợi dụng thân phận địa vị của anh, lúc này, đối với Lục Niên, cô cũng có thật lòng, chỉ vì một câu nói vô tình của cô mà anh bỏ mọi công việc, ngàn dặm xa xôi chạy tới, cô cũng hơi rung động.
Đi tới bên cây treo đồ, lấy áo khoác và mũ của mình, cô mang lên rồi đi ra ngoài.
“Anh rửa mặt đi, em đi mua giúp anh mấy bộ đồ”
Sau lưng anh vẫn không hề cử động, vẫn đứng trước bàn, trên gương mặt tuấn nhã nụ cười càng sâu, đưa mắt nhìn cô ra khỏi cửa, mới xoay người nhìn bàn sách.
Ở khách sạn của Kha Nguyệt có một tầng chuyên bán y phục và đồ dùng hằng ngày, cô cũng không cần chạy thì đã mua xong cho Lục Niên.
“Đó không phải Kha Nguyệt sao!”
Chẳng qua thế sự không ngờ được, khi cô vừa bước ra khỏi cửa hàng bán đồ nam thì liền chạm mặt đám người Tôn Nghị, họ liền nhận ra cô.
“Kha Nguyệt, sao cô lại ở khu đồ nam?”- Tôn Nghị và mọi người đều nghi ngờ, chẳng qua chỉ có Tôn Nghị lên tiếng.
Kha Nguyệt đem túi giấu ra sau lưng, trên mặt nở nụ cười lễ phép, xem như không có việc giải thích:“A, tôi muốn mua ít đồ nam mang về cho cha, thấy trong cửa hàng có nhiều đồ đẹp nên tới xem” .
Lý do hợp tình hợp lý, Tôn Nghị và mọi người đều tỉnh ngộ, còn không quên dặn Kha Nguyệt gửi lời hỏi thăm của họ cho Kha phụ, sau khi biết Kha Nguyệt là thiên kim con nhà giàu, đối với Kha Nguyệt cũng tôn trọng vài phần.
“Tôi nhất định sẽ chuyển lời này cho cha.”
Kha Nguyệt cười đáp, ánh mắt di động lơ đãng nhìn Âu Tử Thành đang cau mày, nhìn chằm chằm túi giấy của cô, nhất thời hơi co lại. Dù sao là cô nói dối, cũng sợ bị vạch trần, nếu chuyện cô giữ đàn ông trong phòng bị truyền ra ngoài không biết sẽ bị đồn thổi ra sao!
Kha Nguyệt cười lấy lệ, chào tạm biết, xách túi chạy thẳng bước vào thang máy.
“Tử Thành, sao vậy?”
Tôn Nghị cũng nhận ra sự khác thường của Âu Tử Thành, quan tâm hỏi, đổi lấy Âu Tử Thành cười xòa.
“Không có gì, chỉ cảm thấy trang phục Levis không tệ muốn vào xem” .
“Cái cửa hàng này chỉ thích hợp cho những người trẻ như cậu mặc, chúng tôi đã từng tuổi này a, tỉnh dậy thôi”
Âu Tử Thành tao nhã cười, khóe mắt liếc nhìn về cửa thang máy, trong đó ẩn chứa thâm ý.
Quay về phòng, Kha Nguyệt không nhìn Lục Niên,
chỉ nghe tiếng nước trong nhà vệ sinh, chắc anh đang tắm, nên an vị ngồi bên giường chờ.
Sau khi tiếng vòi sen dừng lại, Kha Nguyệt đứng dậy, đưa quần áo tới cửa nói: “Lục Niên, mở cửa, em mang quần áo cho anh”.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Lục Niên đầu tóc ướt nhẹp xuất hiện, gương mặt sạch sẽ, râu cũng biến mất khôi phục vẻ thoát tục anh tuấn
Một luồng nhiệt khí cùng mùi thơm ngát phả vào mặt Kha Nguyệt, không cẩn thận nhìn lên lồng ngực để trần của anh, hai gò má ửng đỏ, vội vàng đưa quần áo: “Đây, cho anh”.