Bên trong phòng, không khí quỷ dị, Tô Đan Đan ngồi trên ghế salon, hai tay vòng trước ngực, ánh mắt chất vấn nhìn đôi nam nữ ngồi bên giường.
“Cho nên nói, anh bây giờ là vị hôn phu của Kha Nguyệt? Còn cậu là hôn thê của anh ta.”
Kha Nguyệt cúi đầu, không biết giải thích thế nào với Tô Đan Đan, Lục Niên vẫn cười nhạt như ban đầu, duy trì phong độ trước sau, bàn tay thon dài che phủ lên đôi tay nhỏ bé luống cuống của Kha Nguyệt.
Hành động rất nhỏ nhưng khiến Tô Đan Đan đang không vui liền hòa hoãn:“Thôi, tiệc liên hoan hôm nay cậu không cần đi, mình sẽ nói với đạo diễn.”
Nói xong, nhìn Kha Nguyệt đang dùng ánh mắt cảm kích mình khẽ thở dài, rồi dời tất cả sự chú ý sang Lục Niên.
“Cậu, ra ngoài, mình có lời muốn nói với anh ta.” “Đan Đan”
Lục Niên lại cắt ngang lời Kha Nguyệt, đôi mắt tựa hắc bảo ôn nhu ngắm nhìn gương mặt lo lắng của Kha Nguyệt, thân mật ngắt nhẹ đôi tay nhỏ bé của cô, đứng lên, theo Tô Đan Đan ra ngoài.
“Kha Nguyệt, xin em tin tưởng anh được không?”
Anh xoay người đóng cửa, câu nói đó khiến cho Kha Nguyệt tính đuổi theo lại giật mình đứng lại, có cảm giác được ai đó quý trọng bảo vệ thật ấm áp.
Kha Nguyệt không nghe thấy hai người bên ngoài nói gì, tâm trạng trở nên bất an nóng như lửa đốt, cô không
biết Tô Đan Đan sẽ nói gì, liệu có để cho Lục Niên thấy khó mà biết lui hay cảnh cáo anh không cần giống như Cố Minh Triệt bỏ rơi cô?
Nghĩ tới ba chữ Cố Minh Triệt, Kha Nguyệt bối rối, không phải cô đối với anh ta còn mong đợi mà sợ Lục Niên sau khi biết người này sẽ phản ứng ra sao! Cô càng sợ Lục Niên biết quá khứ ba tệ hại của mình những năm gần đây, mất đi thứ tình yêu nhỏ nhoi, thậm chí bị sỉ nhục trước mặt người khác.
Sự thành khẩn của Lục Niên khiến cô cảm động cũng chiếm được sự tôn trọng của cô, cho nên khi anh biết cô yêu Cố Minh Triệt, cô sợ hãi anh sẽ thay đổi cái nhìn về cô, thay đổi mọi hứa hẹn trước đây.
Rõ ràng lúc đầu cô lợi dụng, lúc này kẻ lo lắng bội ước lại là cô.
Hai tay Kha Nguyệt vì khẩn trương mà nắm thành quyền, dỗ dành những thấp thỏm bất an trong lòng chân bước tới đi về phía cửa. Nghe lén là không đúng, nhưng cô muốn biết họ đang nói gì.
Nhẹ nhàng chạm vào cửa, đang tính áp lỗ tai vào, chưa kịp tĩnh tâm nghe lén thì cửa mở ra lập tức chạm vào cô.
"A!”