Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Nhẹ nhàng thở dài nhìn theo bóng lưng cô đơn lẻ loi của anh, không kiềm được nói lời xin lỗi: 

“Xin lỗi.” 

Sau lễ giao giải thì thu hoạch của tổ làm phim “Nhiễm Hối” khá tốt, tuy đạt được giải nghệ thuật dành 

cho phim nhựa, nam chính Âu Tử Thành cũng đoạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc, trước kia anh luôn xuất hiện ở các bộ phim truyền hình, liên tục xuất hiện trên màn ảnh, nên với kết quả lần này càng tỏa sáng. 

Khi Kha Nguyệt kéo vali cùng với Tô Đan Đan xuất hiện ở cửa phòng, mọi người đang vui mừng vẫn chưa kịp phản ứng lại. 

“Kha Nguyệt, cô đây là...” 

Tôn Nghị nhìn vali đằng sau Kha Nguyệt, lại thấy cô mặc bộ trang phục đơn giản. Ông không hiểu gì liền đặt ly rượu xuống, đứng lên hỏi thăm. 

Kha Nguyệt cũng biết có thể đám người Tôn Nghị sẽ hiểu lầm. Nhưng cô đã đồng ý qua điện thoại với Lục Niên, đành nhắm mắt ngại ngùng nói: “Đạo diễn, nhà tôi có việc gấp nên tối nay phải về”. 

“Thật sao?”- Tôn Nghị dò xét nhìn Tô Đan Đan đứng bên cạnh Kha Nguyệt, Tô Đan Đan dời mắt đi tỏ vẻ không biết. 

“Mọi người vì Âu Tử Thành vui vẻ ăn mừng đi, tôi xin phép đi trước.” 

Cô gật đầu ý chào nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt Kha Nguyệt lướt đến bên Âu Tử Thành, anh không hề nhìn cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu thủy tinh màu đỏ. 

“Vậy hai người đi cẩn thận, về rồi nhớ gọi điện cho chúng tôi.” 

“Vâng, tôi biết, đạo diễn tạm biệt” Xách vali, kéo Tô Đan Đan vội vã cáo từ, Kha Nguyệt chạy đến sân bay. 

Bên trong taxi, Tô Đan Đan mở cái miệng nhỏ của mình ra bất mãn lảm nhảm nói:“Cậu vội đến thế sao? Mình vẫn chưa đi dạo quanh LA, đang tính đi đến phố người Hoa, rồi đại lộ ngôi sao a!”. 

Kha Nguyệt quay đầu, giữ lấy bàn tay đang múa may của Tô Đan Đan, cười hối lỗi nói:“Lần sau mình sẽ đưa cậu đi? Ngoan, Đan Đan, lần này theo mình về nước trước.” 

Tô Đan Đan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở hắt một cái, tựa vào ghế, bất lực la lên:“Đầu tiên là Cố Minh Triệt, bây giờ là Lục Niên, Kha Nguyệt, cậu nhất định sẽ trở thành phu nô.” 

Kha Nguyệt sửng sốt, nụ cười trên mặt trở nên miễn cưỡng, Mười lăm năm với Cố Minh Triệt vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt như cuốn phim trắng đen đang trình chiếu, mất đi tự trọng, vì anh ta cam tâm trả giá mọi thứ. 

Bảo không quan tâm là giả, đau cũng đã đau, chỉ đợi vết thương lành lại nhưng mỗi khi chạm vào nó thì đều thấy khó chịu. Trong đầu lại hiện lên nét mặt anh tuấn nhã nhặn của Lục Niên, cảm giác buồn bực trong lòng Kha Nguyệt như được một ngọn gió xuân thổi qua, cô lại nở nụ cười, nhìn về phía Tô Đan Đan vừa phát hiện 

mình nói bậy đang lo lắng quan sát cô nói: “Lục Niên không như thế” . 

Đúng như Kha Nguyệt nói, Lục Niên không như thế, khi hai người đáp máy bay xuống thành phố A, Trung Quốc thì đã thấy Lục Niên đứng ngay lối ra. 

Anh giống như một pho tượng cao nhã to lớn, bình thản đứng đó, cả người phong độ khi nhìn thấy Kha Nguyệt kéo hành lý bước ra, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười rực rỡ bước nhanh về phía cô. 

“Tiểu Nguyệt.” 

Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt đầy ý cười của người đàn ông trước mắt có chút hơi hoảng hốt, tất cả các tế bào trong cơ thể như bị rót vào một thứ thuốc kích thích, bắt đầu rục rịch, tứ chi mất đi điều khiển bước đến.

Advertisement
';
Advertisement