Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

 

“Tiểu Nguyệt, chuyện không phức tạp như em nghĩ đầu, nơi này anh thấy phong cảnh cũng không tệ, nên muốn mua lại ở cùng với em, còn biệt thự của Lục gia, 

nếu em muốn về đó chúng ta ngày mai sẽ về” 

Kha Nguyệt quan sát đôi mắt nhu tình tựa nước của Lục Niên, đôi môi đỏ mọng mở ra, cổ họng như bị đá chắn ngang, nói không nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của anh. 

Ngón tay ấm áp của Lục Niên lướt qua gò má trên gương mặt đầy vẻ lo lắng của cô..Anh nghịch ngợm phía bên tóc mai, trong xe cất lên tiếng thở dài có bất đắc dĩ cũng có yêu thương. 

Anh thở dài...

“Anh đã nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết, em chỉ cần chuẩn bị thật tốt làm vợ của anh là được.” 

Những lời nói dịu dàng xuyên qua màng nghĩ, theo máu chạy thẳng vào tim, Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc mang theo nét đau lòng Lục Niên, cô nhẹ cong môi, khàn giọng nói: 

“Lục Niên, hôn nhân của chúng ta, không chỉ là trách nhiệm của anh, em...” - Dõi theo đôi mắt trong suốt thâm thúy của anh, thở dài nói. “...cũng muốn dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình.” 

Lục Niên vốn nhíu mày lại nghe Kha Nguyệt nói xong mới từ từ giãn ra. Gương mặt thanh tú lạnh lùng lộ ra cảm xúc vui mừng, cơ thể cao lớn ấn một tay xuống ghế, tay còn lại giữ lấy ớt Kha Nguyệt. 

Mùi hương bạc hà càng lúc càng tới gần, hơi thở ẩm nóng phả vào nơi chóp mũi cô, anh nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng đỏ mọng của cô, đôi mắt đen chập chờn, nóng bỏng như vậy khiến cho cô hoảng loạn. 

“Lục Niên!” 

Cô chợt đưa tay đẩy nhẹ cơ thể anh đang tiến sát lại, nhìn gương mặt trước mặt cô ngày càng to ra, cô vội vàng kêu lên. 

“Ân?”. 

Lục Niên lên tiếng cho có lệ, không ngừng động tác tiến gần lại, đàn ông dù sao cũng mạnh hơn phụ nữ, vì 

vậy sự phản kháng của Kha Nguyệt hoàn toàn có thể bỏ qua. 

Khi đôi môi hơi lạnh của Lục Niên chỉ còn cách cổ mấy millimet thì chợt dừng lại, không làm bước tiếp theo. 

Kha Nguyệt khẩn trương nuốt nước miếng, theo ánh mắt của Lục Niên nhìn lại, ra là dây an toàn trên người vẫn chưa tháo ra đã cản trở kế hoạch của anh! 

“Khụ khụ khụ, em xuống xe trước, anh cứ từ từ đi.” 

Nhẹ nhàng đẩy vẻ mặt ảo não của Lục Niên, Kha Nguyệt vội vàng cởi dây an toàn, vừa nói vừa mở cửa xe bỏ trốn mất dạng. 

Lục Niên nhìn người đi, xe trống không, kéo nhẹ caravat, cúi đầu nhìn chiếc dây an toàn là đầu Sả gây ra chuyện không khỏi thầm oán giận: “Người nào lại đi thiết kế thứ cản trở như vậy trên xe.” 

Vì chuyện xảy ra trên xe, nên không khí giữa hai người trở nên lúng túng, dọc theo đường đi không ai nói câu nào. 

“Vào đi”- Lục Niên mở cửa, nói với Kha Nguyệt đang theo sau. 

Cởi giày, Kha Nguyệt đặt chân lên sàn nhà làm bằng gỗ, quan sát thiết kế trong phòng, ba một tiếng, vui mừng xoay người, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên hoan hô 

“Lục Niên, anh cũng thích cách trang trí địa trung hải sao?”. 

Cũng? Từ này dùng không sai! 

Lục Niên nhướng đuôi lông mày, chú ý tới biểu hiện của Kha Nguyệt, gương mặt nhỏ đầy vẻ sung sướng mà quyến rũ khiến cho trái tim anh đập nhanh. 

“Em trước giờ vẫn rất thích có một căn hộ theo phong cách địa trung hải, một màu xanh thẳm lãng mạn rất ấm áp, trời và biển đều một màu, mặt trời rực rỡ trên cao tỏa sáng thuần mỹ tự nhiên.” 

Vẻ mặt Kha Nguyệt tựa như có ma lực, hấp dẫn anh, hận không thể đem toàn bộ thế giới dâng đến trước mặt cô, chỉ vì anh mà cười. 

Kha Nguyệt vui vẻ phấn chấn khoa chân múa tay nhìn nội thất. Từ sau lưng một cảm giác ấm áp truyền tới, trên thắt lưng xuất hiện một bàn tay với khớp xương rõ ràng, chưa kịp ngạc nhiên đã bị anh ôm vào lòng. 

“Em thích là được rồi!” 

Gương mặt anh tuấn của Lục Niên cọ vào đầu cô, xuyên qua lớp tóc dài, cô có thể cảm nhận được môi của anh dừng lại nơi vành tai, hơi thở ấm áp như có như không phả vào tai, mùi bạc hà thơm ngát bao lấy cơ thể cô. 

Cơ thể Kha Nguyệt cứng đờ, Lục Niên đang làm nũng với cô sao? 

Ý nghĩ vừa này lên đã khiến Kha Nguyệt sợ tới mức hai gò má phiếm hồng, mất tự nhiên giãy giây thoát khỏi sự kiềm chế ôn nhu của Lục Niên, bước lui sang bên, ảnh mắt mơ hồ nói: “Em mệt rồi, muốn đi ngủ.” 

Lục Niên nhìn bộ dạng co ro khẩn trương của Kha Nguyệt, trên gương mặt có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: 

“Vậy em đi tắm đi, anh giúp em chuẩn bị cơm tối.” 

“Vâng!” 

Có được sự cho phép của Lục Niên, Kha Nguyệt quăng vali sang bên, cầm lấy áo ngủ, lúc đậy hành lý lại vẫn liếc trộm Lục Niên, ngay sau đó liền dùng tốc độ chạy nước rút 300m vọt vào nhà tắm. . 

Lục Niên nhìn theo theo dáng vẻ Ô Quy khiếp sợ của cô vừa buồn cười vừa giận, cũng không thể trách cô được, xoay người, cởi áo khoác xuống, cử chỉ tao nhã đặt áo lên lưng ghế, cuộn ống tay áo lên bước vào phòng bếp. 

Kha Nguyệt nằm bên trong bồn tắm, để mặc cho nước ấm bao phủ cơ thể, nhìn bọt biển màu trắng phiêu động trên mặt nước lại bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. 

Chỉ cần rời khỏi Lục Niên, năng lực suy nghĩ của cô sẽ khôi phục bình thường, không chỉ nói vài ba câu vô nghĩa. 

Cuộc hôn nhân của hai người, cô không ngây thơ nghĩ Lục gia sẽ vui mừng đón nhận. Một chính trị gia, thương gia tài năng lại đi kết hôn với một nữ minh tinh, đối với Lục gia thật khó tiếp nhận, thật ra để mà nói thì cô biết nhà họ Lục không thích nhà cô lắm, vì Lục Niên lại không tiếp quản con đường chính trị của nhà mình 

mà lại chạy đến làm thuê cho nhà họ Kha cô, trước đây Lục Niên ở tiểu khu của cô là do từ bé anh sống cùng ông nội, giờ ông nội Lục cũng mất quan hệ giữa các bậc phụ huynh cũng đóng băng. 

Bỏ qua vấn đề dòng dõi, Lục gia là đại gia tộc cũng coi trọng công việc con dâu đang làm đúng không? Nếu 

không phải thế, vì sao những người hẹn hò với Lục Niên trước kia đều là danh môn thiên kim, đâu có người nào làm trong giới nghệ sĩ? 

Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, dòng dõi chính trị gia sợ nhất là lên mấy tờ báo lá cải, gây ra những lời gièm pha rất khó coi, tránh cản trở sự nghiệp 

Nghĩ tới đó, Kha Nguyệt không khỏi lo lắng, hai tay vô thức chà vào cơ thể, suy nghĩ lại tất cả về cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên. 

Kha gia coi như không nói tới, chỉ còn Lục gia, Lục Niên muốn thuyết phục chắc chắn sẽ tốn thời gian và sức lực, nhìn gian phòng tắm mới tinh này hoàn toàn chưa có ai dùng qua, tất cả đồ dùng điều mới, có lẽ cô là người đầu tiên chạm vào. 

Chẳng lẽ đúng như cô đoán, Lục gia không cho cô vào nhà, cho nên Lục Niên mới đưa cô tới đây ở. 

Nghĩ tới các vị trưởng bối Lục gia từ chối mình, gương mặt nhỏ nhắn sáng rỡ của Kha Nguyệt xuất hiện thần sắc ảm đạm, cuộc hôn nhân này khó đến thế sao? 

Lục Niên biết rõ khó khăn mà vẫn lấy cô, tâm ý của anh làm cô cho không thể dao động từ bỏ cuộc hôn nhân của họ!! Lục gia phản đối thì sao, Kha gia cũng không xem trọng thì thế nào, mà cô có Lục Niên, anh luôn ở bên chăm sóc cô, nếu lấy Cố Minh Triệt ra để mà so sánh thì sự dịu dàng của Lục Niên đã cho cô dũng khí và kiến nhẫn. 

Chế giễu, lạnh lùng, khinh bỉ cô đều đã trải qua, cũng đã chết lặng. Sự kỳ vọng đối bà Lục cùng lắm cũng chỉ như thái độ của Cố Minh Triệt đối với cô. 

Từ bồn tắm đứng dậy, Kha Nguyệt kéo khăn tắm treo nơi vách tường, tâm trạng cũng thoải mái không ít, rời bỏ những suy nghĩ tiêu cực, cô tin cuộc hôn nhân này So với mười lăm năm gian khổ còn dễ dàng hơn, vì người đàn ông đó là Lục Niên không phải Cố Minh Triệt. 

Cửa phòng tắm đột ngột mở ra, một chân Kha Nguyệt bước ra khỏi bồn tắm, khăn tắm vẫn chưa kịp quấn vào người, hai mắt mở to, nhìn người đàn ông hét lên một tiếng, vội vàng che đi cơ thể. 

Lục Niên tay cầm nơi vịn cửa, nhìn dáng vẻ chật vật của Kha Nguyệt không kiềm được khóe miệng cong lên, hai mắt đen ẩn chứa vẻ cười ranh mãnh, chẳng qua, anh không kịp cười, vì Kha Nguyệt hấp tấp lui ra sau, lòng bàn chân trơn trượt cả người ngã vào bồn tắm. 

“Cẩn thận!” 

Lục Niên lo lắng nhắc nhở nhưng cũng không kịp, lúc hai mắt Kha Nguyệt nhắm lại thì anh vội vàng vọt vào phòng tắm. 

“Phù phù!” 

Bọt nước bắn tung tóe làm ướt cả một phần lớn nền gạch, bên trong bồn lại là một cảnh kiều diễm khác. 

Cả cơ thể Lục Niên cúi xuống một tay chống vào phía trên thành bồn tắm tay còn lại giữ lấy đầu Kha Nguyệt đang hạ xuống, không để cô bị va đập. 

Kha Nguyệt uống liền mấy ngụm nước, không chịu nổi ho khan vài tiếng, hai bàn tay trắng nõn bấu chặt lấy cổ Lục Niên như muốn tìm kiếm điểm tựa, không để bản thân rơi thẳng xuống nước. 

Chiếc khăn tắm ở tay cô đã không cánh mà bay, 

bọt nước thưa thớt không thể che đi cơ thể trần trụi bóng loáng của cô.

Advertisement
';
Advertisement