Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

Nửa tiếng sau.  

             Thợ cắt tóc đã cắt xong kiểu mà Tần Kiệt yêu cầu, anh ta đơ người.  

             Không những mình anh ta, Trương Lâu béo bên cạnh cũng thế.  

             Kiểu tóc này thật là mát mẻ, thật là ngầu.  

             Là một thợ cắt tóc trong trường đại học của thành phố, anh ta có thể nói là người hiểu rõ nhất các kiểu tóc đanh thịnh hành.  

             Đây là lần đầu tiên anh ta thấy kiểu tóc như thế này, cảm giác kinh ngạc nói không thành lời.  

             “Ừ, đẹp đấy. Tay nghề cắt tóc của anh tốt đấy. Béo à, thấy thế nào? Được chứ?”  

             Tần Kiệt đứng dậy nhìn hình ảnh mình trong gương, không khác biệt lắm so với tưởng tượng của anh.  

             “Đẹp lắm! Kiệt Tử, không ngờ lại có thể cắt theo kiểu đó? Trông không những mát mẻ, mà còn rất có khí chất. Người anh em, nhanh lên, tôi cũng muốn cắt giống như Kiệt Tử!”  

             Trương Lâu béo vội vàng không đợi được muốn kéo Tần Kiệt xuống để mình ngồi lên, giục thợ cắt tóc.  

             Thấy cảnh này Tần Kiệt lắc đầu liên lục.  

             Nhưng nghĩ lại, việc này cũng là bình thường.  

             Dù sao cũng là kiểu tóc của tương lai.  

             Thời đại này còn chưa xuất hiện.  

             Đương nhiên là mới mẻ rồi.  

             Nửa tiếng sau, Trương Lâu béo cũng được cắt tóc xong.  

             Trông cũng mát mẻ, sạch sẽ, đẹp trai.  

             Khác hoàn toàn so với trước.  

             Nếu như không phải tận mắt mình nhìn thấy thì thợ cắt tóc cũng không tin là cùng một người.  

             Sự khác nhau duy nhất với Tần Kiệt là phần tóc phía dưới tai của anh là No.1 còn Trương Lâu béo là No.2.  

             “Người anh em, hết bao nhiêu tiền thế?”  

             “Tổng 20 tệ!”  

             “Ừ, không đắt, tiền của anh đây!”  

             Đưa xong 20 tệ trông thấy thợ cắt tóc vẫn còn đang ngẩn người, Tần Kiệt cười khẽ, kéo theo Trương Lâu béo ra về.  

             “Kiệt Tử, cậu làm sao nghĩ ra được kiểu tóc đó?”, Trương Lâu béo nhìn Tần Kiệt với vẻ ngưỡng mộ.  

             “Nếu như tôi bảo là đêm qua tôi nằm mơ, trong giấc mơ đó có một vị thần tiên tỉ tỉ đã nói cho tôi, cậu có tin không?”, Tần Kiệt hỏi ngược lại.  

             “Cút! Là mộng xuân đi. Không muốn nói thì thôi”, Trương Lâu béo nháy nháy mắt: “Nhưng dù sao đi nữa, thì tiếp theo chúng ta có phải là nên đi nhặt phế liệu rồi không?”  

             “…”  

             Tần Kiệt không biết nói gì.  

             Cái tên béo đáng chết này không biết vì sao lại vội vàng muốn đi nhặt đồ phế liệu như vậy.  

             “Cậu đừng cản tôi. Cậu nói đi, cuối cùng là có hay không?”, Trương Lâu béo bắt đầu thúc giục.  

             “Đương nhiên là không phải. Tiếp theo tôi muốn về phòng ký túc xá lập sổ kế hoạch!”  

             “Sổ kế hoạch? Làm gì thế?”  

             “Cậu đoán xem?”  

             “…”  

             Hai người cứ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã quay trở lại ký túc xá.  

             Vừa về phòng thì thấy Vương Tinh còn chưa về.  

             Mà Khương Tiểu Nha đã về rồi.  

             Đang nằm trên giường vừa nghe nhạc vừa đọc sách.  

             Tần Kiệt nháy mắt với Trương Lâu béo, cậu ta hiểu ý tự về giường của mình.  

             Tần Kiệt lấy quyển sổ ra bắt đầu lập sổ kế hoạch.  

             Sau khi nghe những lời Vương Tinh đã nói hôm qua.  

             Tần Kiệt cả đêm đều suy nghĩ làm sao để việc thu mua đồ phế liệu thành một sự nghiệp lớn.  

             Nghĩ một lúc lâu.  

             Anh đã bước đầu có ý tưởng.  

             Bây giờ viết các ý tưởng vào sổ kế hoạch.  

             Rất nhanh đã hết buổi sáng.  

             Buổi chiều khi đang học bài, Tần Kiệt mang sổ kế hoạch đã viết xong đến phòng làm việc của cô hướng dẫn.  

             “Em… Em là Tần Kiệt?”  

             Cô hướng dẫn Tôn Ngọc Phương quan sát Tần Kiệt một lúc rồi ngạc nhiên hỏi.  

             Không trách được cô lại có biểu cảm này.  

             Tần Kiệt của bây giờ và trước kia quá khác nhau.  

             Tần Kiệt ngày trước ăn mặc mộc mạc, tính tình cũng điềm đạm. Kiểu tóc cũng rất đơn giản.  

             Bình thường cũng không có gì nổi bật trong lớp.  

             Nhiều lần lớp tổ chức các hoạt động, Tần Kiệt cũng không tham gia.  

             Ấn tượng mà Tần Kiệt để lại cho Tôn Ngọc Phương là rất bình thường.   

             Nhưng mà giờ đây?  

             Quần áo tuy không phải là loại tốt nhất nhưng cũng biết cách phối đồ nhìn rất đẹp.  

             Cả người cũng tự tin hơn trước nhiều rồi.  

             Râu trên mặt cũng đã cạo sạch.  

             Cùng với…  

             Ơ. Kiểu tóc này, chưa từng thấy?  

             Thật kỳ lạ a.  

             Nhưng trông cũng sạch sẽ, mới mẻ.  

             Nhìn chung cũng có thể nói là một hot boy.  

             Tần Kiệt đương nhiên biết vì sao cô hướng dẫn Tôn Ngọc Phương lại có biểu hiện lạ đó.  

             Bề ngoài có thể thay đổi tùy theo kiểu tóc, nhưng tính cách thì phải dựa vào rèn luyện và bồi đưỡng để thay đổi.  

             Tần Kiệt của hiện tại, cộng thêm trải nghiệm của kiếp trước khí chất đương nhiên đã thay đổi lớn.  

             Làm cho Tôn Ngọc Phương cảm thấy rất là xa lạ.  

             Nghe lời nói của Tần Kiệt, Tôn Ngọc Phương biết rằng đây chính là Tần Kiệt chứ không phải ai khác.  

             Nén lại những nghi ngờ, nói: “Chuẩn bị vào học rồi, em đến tìm tôi có việc gì thế?”  

             Tần Kiệt mỉm cười, đáp: “Cô à, em muốn khởi nghiệp ở trong trường học, em đã viết xong một bản kế hoạch, muốn nhờ cô nộp cho nhà trường, để nhà trường xem có cho phép hay không!”  

             “Cái gì? Em… muốn khởi nghiệp?”  

             Nghe thấy lời nói của Tần Kiệt, Tôn Ngọc Phương rất ngạc nhiên.  

             Tần Kiệt ngày thường cũng không có gì nổi bật, rất nhiều việc lơ là không quan tâm đến.  

             Tại sao đột nhiên lại muốn khởi nghiệp?  

             Xem qua bản kế hoạch mà Tần Kiệt đã lập.  

             Đúng là bản kế hoạch khởi nghiệp.  

             Còn nội dung, không thể ngờ rằng là làm thu mua đồ phế liệu ở trong trường?  

             Tôn Ngọc Phương khẽ cau mày, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em bây giờ đã là sinh viên năm ba. Em muốn khởi nghiệp cô không phản đối. Nhưng vì sao em lại chọn thu mua đồ phế phẩm chứ?”  

             “Em là sinh viên đại học cơ mà. Làm thu mua đồ phế phẩm, không phù hợp với thân phận của em? Nếu như bố mẹ em biết, họ sẽ nghĩ như thế nào? Em có suy nghĩ đến điều này không?”  

             Tần Kiệt đoán trước Tôn Ngọc Phương sẽ nói như thế.  

             “Cô à, em hiểu ý của cô. Nhưng 365 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Thiếu đi nghề nào cũng không được. Nếu không có người làm thu mua đồ phế liệu, rác thải sẽ chồng chất, có đúng không ạ?”  

             “Cho dù như thế, em cũng không cần phải làm cái việc này? Không lẽ em không đổi được việc khác sao?”, Tôn Ngọc Phương vẫn không đồng ý, lại khuyên nhủ một lần nữa.  

             “Cô à, dự án này em đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi. Nếu không em sẽ không đem bản kế hoạch đến gặp cô. Cô nói có đúng không ạ?”, Tần Kiệt tươi cười nói.  

             “Cái này à…”  

             Tôn Ngọc Phương quan sát kỹ càng Tần Kiệt.  

             Thấy Tần Kiệt vô cùng quyết tâm.  

             Nếu như từ chối.  

             Sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và trò, không có lợi cho công việc sau này.  

             Ngoài ra, cậu học trò Tần Kiệt này bình thường cũng không có gì nổi bật, cũng không nhiệt tình tham gia các hoạt động của lớp.  

             Hiếm khi em ấy muốn làm khởi nghiệp trong trường, cũng coi như đã có tiến bộ. Tuy rằng không có gì là hãnh diện, nhưng cũng có thể rèn luyện bản thân.  

             “Được rồi. Bản kế hoạch này của em, cô thu lại. Cô cũng sẽ giúp em nộp cho bộ phận phụ trách khởi nghiệp của trường. Nhưng mà cái này em phải giữ bí mật! Nếu em không giữ bí mật được, thì cầm bản kế hoạch này về đi!”  

             “Cô ơi, em sẽ nghe theo lời cô mà!”, Tần Kiệt tươi cười nói.  

             “Thu mua đồ phế liệu dù sao cũng không phải là công việc hãnh diện gì. Khi trường còn chưa cho phép, cô không biết gì nhé, em cũng chưa từng gặp cô, em hiểu ý cô rồi chứ?”, Tôn Ngọc Phương nói.  

             Tần Kiệt vừa nghe đã hiểu rõ lời này.  

             Biết là Tôn Ngọc Phương sợ mọi người biết học trò của cô ấy làm thu mua phế liệu, việc này nếu truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt người hướng dẫn là cô.  

             Người phụ nữ này, đúng thật là …  

             Thôi vậy, ai bảo cô ấy là người hướng dẫn của anh chứ.  

             Chịu nhục tí.  

             “Không thành vấn đề ạ”, Tần Kiệt gật đầu.  

             “Được. Bản kế hoạch để lại chỗ cô. Em về đợi tin tức nhé!”  

             “Em cảm ơn cô! Đợi có quyết định cho phép, em sẽ mời cô một bữa thịnh soạn!”  

             Tần Kiệt cảm ơn cô sau đó rời đi.  

             Mời một bữa thịnh soạn?  

             Nhìn bóng lưng rời đi của Tần Kiệt, Tôn Vân Phương không biết vì sao trong lòng lại có một chút kỳ vọng.

Advertisement
';
Advertisement