Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

“Lâu Tử!”, Tần Kiệt nhìn Trương Lâu béo.  

             “Kiệt Tử, có chuyện gì cần tôi làm không, cậu cứ giao phó!”  

             Trương Lâu béo nhìn Tần Kiệt bằng ánh mắt sùng bái, cậu ta ngày càng ngưỡng mộ anh, chỉ tiện tay thu mua phế liệu thôi mà một năm đã có thể thu về ba trăm tám mươi ngàn tệ.  

             “Đợi tuần sau tôi ký thỏa thuận với trường thì cậu sẽ phụ trách Đại học Công nghiệp Hồ ở cơ sở bên này!”, Tần Kiệt nói.  

             “Hả?”, Trương Lâu béo tưởng mình nghe nhầm, ngón tay chỉ vào mũi mình: “Tôi, tôi phụ trách?”  

             “Ừ, tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ lui về sau chỉ đạo, còn cậu ra mặt phụ trách mọi thứ”, Tần Kiệt gật đầu.  

             “Tại sao?”, Trương Lâu béo khó hiểu.  

             “Tạm thời tôi không muốn để quá nhiều người biết, nếu không một khi đến tai bố mẹ tôi, có lẽ tôi không thể làm tiếp việc này được nữa. Cậu đã hiểu chưa?”, Tần Kiệt giải thích.  

             “Ồ, vậy à…”, Trương Lâu béo do dự một hồi mới gật đầu: “Được, cậu bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó!”  

             “Ừ, cậu không phản đối là được. Cậu yên tâm đi, cậu là đối tác của tôi, tiền kiếm được sẽ chia tôi bảy cậu ba! Được chứ?”, Tần Kiệt hỏi.  

             “Không thành vấn đề!”, Trương Lâu béo vỗ ngực nói.  

             Ôi ~  

             Nghe Tần Kiệt nói rằng Trương Lâu béo sẽ phụ trách cơ sở Đại học Hồ này, còn là đối tác của anh, Mã Dương và Quách Bùi hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng hâm mộ.  

             Tần Kiệt vỗ vai Trương Lâu béo mấy cái, sau đó nhìn Mã Dương và Quách Bùi.  

             “Mã Dương! Quách Bùi!”  

             “Anh Kiệt, anh dặn gì ạ!”  

             “Mã Dương phụ trách Phân viện Thương mại, còn Quách Bùi phụ trách Phân viện Kỹ thuật công trình, không thành vấn đề chứ?”, Tần Kiệt hỏi.  

             “Hả? Chúng em, chúng em cũng có thể…”, Mã Dương và Quách Bùi rất ngạc nhiên, không dám tin.  

             “Ừ, có vấn đề gì không?”, Tần Kiệt hỏi.  

             “Không, không thành vấn đề!”, Mã Dương và Quách Bùi kích động, vội vã gật đầu.  

             “Tốt, chia tôi bảy, các cậu ba, giống tên béo! Tất nhiên tiền lương hàng tháng vẫn là một ngàn tệ. Tiền kiếm được, chia ba mươi phần trăm tiền lợi nhuận!”  

             “Hả? Anh Kiệt, ba mươi phần trăm, nhiều, nhiều quá! Cái này, em, em không thể lấy!”  

             Mã Dương vội xua tay nói.  

             Quách Bùi nói: “Đúng vậy, anh Kiệt, hàng tháng anh trả cho chúng em một ngàn tệ rồi, còn bảo chúng em làm người phụ trách nên chúng em không thể nhận tiền lợi nhuận nữa!”  

             Hai người vội từ chối.  

             Mặc dù ba mươi phần trăm tiền lợi nhuận rất hấp dẫn.  

             Nhưng một tháng kiếm được một ngàn tệ đã là rất nhiều rồi.  

             Còn nhận tiền lợi nhuận nữa thì không thích hợp lắm.  

             Không dám nhận.  

             “Tôi nói chia thì cứ nhận đi, nhiều lời vậy làm gì?”  

             Tần Kiệt trầm giọng nói.  

             Trương Lâu béo nhìn qua rồi vội vàng vỗ vai Mã Dương và Quách Bùi, nói: “Kiệt Tử đã nói chia thì các cậu cứ nhận là được”.  

             “Chuyện này…”, Mã Dương và Quách Bùi nhìn nhau do dự.  

             “Cảm ơn anh Kiệt!”  

             Hai người cười tươi như hoa.  

             Không ngờ mỗi tháng nhận được một ngàn tệ rồi, còn có thể được chia ba mươi phần trăm lợi nhuận.  

             Mặc dù Phân viện Công thương và Phân viện Kỹ thuật công trình chỉ có hơn năm ngàn người.  

             Nhưng tích góp lại cũng có thể chia được không ít tiền.  

             Đến lúc đó lại tìm một cô bạn gái xinh đẹp giống mấy đứa gia đình có điều kiện, chẳng phải rất dễ dàng sao?  

             Hai người nhìn Tần Kiệt với vẻ biết ơn.  

             Trương Lâu béo khẽ cười, ánh mắt nhìn Tần Kiệt càng thêm kính phục.  

             Cậu ta thấy quyết định làm ăn cùng Tần Kiệt cũng không phải là lựa chọn sai lầm.  

             Hành động ban nãy của Tần Kiệt.  

             Hào hiệp, trượng nghĩa!  

             “Tiếp theo nói đến việc thứ hai!”  

             “Kiệt Tử, cậu nói đi!”  

             “Anh Kiệt cứ nói!”  

             “Các cậu tự tuyển thêm vài người bạn đáng tin để họ giúp các cậu. Chỉ có hai yêu cầu thôi, một là sinh viên khó khăn, hai là nhân phẩm phải đáng tin”.  

             “Được, không thành vấn đề!”  

             “Anh Kiệt yên tâm, bọn em nhất định sẽ không khiến anh thất vọng”.  

             “Tốt, hôm nay đến đây thôi, ba người cho đối phương cách thức liên lạc đi để tiện sau này còn liên lạc với nhau! Gặp phải vấn đề không thể xử lý được cứ gọi cho tôi!”, Tần Kiệt căn dặn.  

             “Được!”, ba người gật đầu.  

             “Ừ!”  

             Thấy ánh mắt sùng bái của ba người, Tần Kiệt cười thầm.  

             Cho đến nay, đây là lần đầu tiên anh xây dựng nên một ekip “dân dã” như vậy kể từ lúc trùng sinh.  

             Tương lai anh có thể đạt đến đỉnh cao cuộc đời, có khả năng cao cưới được một cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu có.  

             Hai ngày tiếp theo, Tần Kiệt rất bận rộn.  

             Mặc dù anh để Trương Lâu béo, Mã Dương và Quách Bùi phụ trách ba cơ sở của Đại học Hồ.  

             Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh làm việc này.  

             Có vài việc cần anh phải đích thân làm.  

             Ví dụ, tìm hiểu rõ tình hình chung của từng loại rác trong ba cơ sở.  

             Còn cả tình hình tiêu dùng thường ngày của các sinh viên ở ba cơ sở, nhất là hai cơ sở chi nhánh bên ngoài.  

             Anh phải điều tra và tìm hiểu tình hình đại khái.  

             Tất nhiên gồm cả tình hình thực tế như đường phố xung quanh hai cơ sở bên ngoài.  

             Để tìm hiểu kỹ tình hình, thứ bảy, anh và tên béo đến Phân viện Thương mại.  

             Điều tra một ngày, lúc quay về ký túc xá đã là buổi tối.  

             Ngày chủ nhật anh lại đến Phân viện Kỹ thuật Công trình.  

             Cũng bận rộn đến tối mới về trường.  

             Dù rất mệt.  

             Nhưng cũng rất thỏa mãn, rất có cảm giác thành tựu.  

             Hai ngày nghỉ cứ thế trôi qua.  

             Đón thứ hai của tuần mới đến.  

             Tần Kiệt chuẩn bị sẵn sàng từ sáng sớm.  

             Tới phòng giáo vụ tìm chủ nhiệm Lưu.  

             “Tần Kiệt, bây giờ mới tám giờ mà em đã đến rồi à? Sớm thế!”  

             Khi chủ nhiệm Lưu đi đến lối rẽ chỗ cầu thang gần văn phòng thì thấy Tần Kiệt từ xa, ông nhìn đồng hồ một chút, lại cảm thấy rất bất ngờ.  

             “Ha ha, chim dậy sớm mới có thức ăn”, Tần Kiệt bật cười.  

             “Tên nhóc này, có tiền đồ đấy! Vào đi!”  

             Chủ nhiệm Lưu khẽ cười rồi mở cửa văn phòng.  

             Tần Kiệt đợi một lúc, chủ nhiệm Lưu lấy hai bản hợp đồng ra để trước mặt Tần Kiệt.  

             “Xem xong cứ ký tên lên đó, ký xong rồi em có thể bắt đầu dự án của mình”, chủ nhiệm Lưu nói.  

             “Chủ nhiệm Lưu, trước khi ký tên, em có một yêu cầu nhỏ”.  

             “Em nói đi!”  

             “Tạm thời em vẫn chưa muốn cho bố mẹ em biết chuyện này nên em sẽ tuyển bạn của em là Trương Lâu làm người đại diện của em, để cậu ấy phụ trách công việc ở cơ sở này. Em mong trường có thể giữ bí mật giúp em, không biết có được không ạ?”  

             Tần Kiệt nhìn chủ nhiệm Lưu.  

             Chủ nhiệm Lưu nhìn Tần Kiệt một hồi, bỗng bật cười.  

             Ông chỉ vào Tần Kiệt: “Tên nhóc này, đúng là em mà. Được, có chuyện gì to tát đâu, em yên tâm đi, trường sẽ giữ bí mật giúp em. Nhưng nói là thế, giấy không thể gói được lửa, nếu ngày nào đó bố mẹ em biết, em đừng trách trường là được”.  

             “Chủ nhiệm Lưu cứ yên tâm việc này!”, Tần Kiệt cười.  

             “Được, em mau ký tên đi!”  

             “Vâng”.  

             Lúc anh bước ra khỏi phòng giáo vụ đã chín rưỡi sáng rồi.  

             Tần Kiệt chuẩn bị về ký túc xá.  

             Bỗng điện thoại vang lên.  

             Anh lấy ra xem.  

             Là Trương Lâu béo gọi đến.  

             “Có chuyện gì vậy?”  

             “Kiệt Tử, cậu ký xong rồi à?”  

             “Ừ, vừa ký xong, hợp đồng đã đến tay rồi, tôi chuẩn bị về đây”.  

             “Cậu đừng về vội”, giọng của Trương Lâu béo ở đầu bên kia có vẻ hơi sốt ruột.  

             “Sao vậy?”, Tần Kiệt khó hiểu.  

             “Cậu quên cuộc hẹn với hoa khôi lớp Tần Tuyết à?”, Trương Lâu béo nhắc anh.  

             “Hả?”  

             Tần Kiệt sửng sốt, sau đó vỗ mạnh vào gáy.  

             “Đúng rồi, tôi hẹn với cậu ấy vào thứ bảy, bận rộn một hồi lại quên mất. Chết tiệt! Không đúng, cậu bỗng nhắc chuyện này làm gì? Cậu nghe được gì à?”, Tần Kiệt chợt nghĩ ra.  

             “Tôi nghe các bạn nữ trong lớp nói Tần Tuyết đến vườn đào đợi cậu cả một buổi chiều mà cậu không đến, cậu ấy tức giận lắm! Cậu mau đi xin lỗi người ta đi!”  

             “…”

Advertisement
';
Advertisement