Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

Người phụ nữ trung niên nghiêm túc xem xét, đối chiếu rất kĩ lưỡng.  

             Đến cả ảnh chụp trên chứng minh nhân dân, bà ấy cũng xem rất cẩn thận, xem một lúc rồi bà ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiệt, khoảng chừng khoảng 20 phút sau mới buông lỏng cảnh giác.   

             Nhưng Tần Kiệt thật sự nhìn quá trẻ.  

             Có tiền để mở siêu thị thì chắc chắn trong nhà phải có tiền.  

             Không phải là suy nghĩ nhất thời đấy chứ?  

             Người phụ nữ trung niên đã từng gặp loại công tử nhà giàu kiểu này.  

             Cho nên bà chỉ hơi thả lỏng với Tần Kiệt chứ không hoàn toàn buông lỏng.  

             “Chào cậu, tôi tên là Lưu Tuấn Mai!”  

             “Dì Lưu phải không ạ? Mời ngồi ạ, thế nào ạ?”, Tần Kiệt rất lễ phép mời Lưu Tuấn Mai ngồi xuống.  

             Lưu Tuấn Mai gật đầu và ngồi xuống, lấy ra một bản sơ yếu lý lịch, đưa cho Tần Kiệt.  

             Tần Kiệt lướt nhanh qua và thấy rằng trình độ của Lưu Tuấn Mai không tầm thường.  

             Bà đang làm trong một doanh nghiệp tư nhân lớn ở thành phố Hán.  

             Có kinh nghiệm dày dặn và là một nhân tài hiếm có.  

             Cũng đã hơn 40 tuổi rồi nhưng bà chăm sóc bản thân rất tốt.  

             Cho dù là khí chất hay cử chỉ lời nói đều không phải là người bình thường có thể có được.  

             Tần Kiệt cho rằng khí chất của Lưu Tuấn Mai là do thời gian dài đảm nhận các chức vụ lớn mà ra.  

             “Dì Lưu ạ, thì ra dì tốt nghiệp Đại học chính trị pháp luật Trung Nam!”, Tần Kiệt hơi kinh ngạc khi nhìn thấy trường tốt nghiệp trên sơ yếu lý lịch.  

             “Ừ! Tôi tốt nghiệp năm 1980. Lúc đó, Đại học chính trị pháp luật Trung Nam còn chưa bắt đầu mở rộng và sáp nhập! Nó nhỏ hơn nhiều và danh tiếng của nó cũng không lớn như bây giờ! Nó đã có lịch sử hai mươi ba năm rồi!"  

             “Dì viết trong sơ yếu lí lịch là dì vẫn luôn làm việc tại siêu thị Xương Hâm ở thành phố Hán. Đó là một chuỗi siêu thị lớn, dì đang làm tốt tại sao lại muốn nghỉ việc?”  

             Đây là điều mà Tần Kiệt quan tâm nhất.  

             Năng lực của Lưu Tuấn Mai rất tốt, đó là sự thật, Tần Kiệt chắc chắn tin tưởng điều đó.  

             Nhưng người làm công việc tài vụ, có một điều rất quan trọng.  

             Lòng trung thành.  

             Nếu không có lòng trung thành, nếu anh tuyển một giám đốc tài vụ thích giở trò thì Tần Kiệt không khác nào tự đào hố chôn mình, dẫn sói vào nhà.  

             Đối với loại giám đốc tài vụ như vậy, Tần Kiệt tuyệt đối không cần.  

             Vì vậy anh thà cẩn thận, dè dặt một chút cũng phải hỏi cho rõ ràng.  

             Tất nhiên, lúc nãy Lưu Tuấn Mai liên tục xem xét đăng kí kinh doanh, chứng minh thư và cả ngoại hình của anh, từ điểm này có thể nhìn ra, Lưu Tuấn Mai là một người rất cẩn thận, làm việc chắc chắn rất nghiêm túc, đó là một tố chất căn bản mà một người làm tài vụ cần có.  

             Chỉ có cẩn thận bạn mới có thể làm tốt công việc tài vụ.  

             Nhưng vẫn phải nói về lòng trung thành.  

             Tần Kiệt đưa ra câu hỏi này lúc này chính là muốn thử xem lòng trung thành của Lưu Tuấn Mai như thế nào.  

             Lưu Tuấn Mai im lặng một lúc, xem ra là có việc khó nói, nhưng qua một lúc, bà ấy vẫn trả lời.  

             Chồng tôi bị tai nạn xe, bố mẹ chồng tôi sau khi biết tin thì bị sốc đến ngã quỵ, cả 3 người đều đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, con trai tôi còn đang học đại học. Tôi đang cần tiền gấp nên phải đi tìm một công việc lương cao hơn để lo cho gia đình.”  

             Nói xong, vẻ mặt Lưu Tuấn Mai có chút tiều tụy, thêm phần buồn bã.  

             Tần Kiệt nhìn ra được Lưu Tuấn Mai không nói dối.  

             Gia đình bà ấy đang thật sự khó khăn.  

             Nếu không thì sẽ không đem sức khỏe của người thân trong gia đình ra đùa giỡn.  

             Kiểu phụ nữ chủ động gánh vác cho gia đình là kiểu phụ nữ đáng trân trọng nhất.  

             Ứng với câu nói đó, phụ nữ phải gánh vác cả nửa giang sơn.  

             Lưu Tuấn Mai chính là kiểu phụ nữ đó.  

             Lòng trung thành của một người phụ nữ như vậy, không cần nói cũng biết, chắc chắn là đáng tin.  

             Anh cảm thấy Lưu Tuấn Mai không có vấn đề gì lớn, có thể giữ lại.  

             Nhưng để tránh cho Lưu Tuấn Mai nghĩ rằng anh còn quá trẻ và không đáng tin cậy, Tần Kiệt giả vờ nói chuyện với Lưu Tuấn Mai về những vấn đề khác.  

             Tất nhiền đều là những vấn đề có liên quan đến tài vụ.  

             Nói xong thì Châu Phàm lại hỏi thêm vài câu hỏi nữa.  

             Lưu Tuấn Mai đều trả lời rất trôi chảy.  

             Nhìn chung, dù là tính cách, tố chất nghề nghiệp hay những thứ khác thì Lưu Tuấn Mai là một người phụ nữ rất tốt.  

             Tốt nghiệp Đại học chính quy, đứng trong top 10 các trường đại học chính trị và luật pháp trong nước, danh tiếng rất tốt.  

             Được xếp hạng nhất ở tỉnh Sở, là đại học trọng điểm thuộc dự án 211.  

             Về lý lịch, bà ấy đã làm việc trong một doanh nghiệp tư nhân lớn ở thành phố Hán, điều trùng hợp là công việc cũ cũng có liên quan đến siêu thị, đó chính là một điểm cộng.  

             Về nhân phẩm, thật hiếm có một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi vì gia đình mà chủ động đứng ra gánh vác trọng trách, không ngần ngại từ bỏ công việc ổn đinh, tìm một công việc mới lương cao hơn.  

             Người tài như này, nếu ở thời điểm bình thường, Tần Kiệt nghĩ rằng có đốt đèn cũng tìm không được.  

             Cũng may là gia đình Lưu Tuấn Mai gặp khó khăn nên anh mới có được cơ hội.  

             Tất nhiên anh không thể bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một, cầu còn không được này.  

             Sau khi cân nhắc một chút, Tần Kiệt nói: “Dì Lưu, thành thật mà nói, tôi nghĩ lý lịch của dì phù hợp với yêu cầu của vị trí giám đốc tài vụ ở công ty chúng tôi. Phía tôi không có vấn đề gì cả, chỉ còn phía dì có vấn đề gì không? Nếu có vấn đề gì thì dì có thể nói ra, chúng ta cùng bàn bạc."  

             Lưu Tuấn Mai im lặng một lúc, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi ở Xương Hâm, lương một tháng là ba ngàn tám trăm tệ, nếu tôi đến làm chỗ cậu, cậu định trả tôi bao nhiêu?”  

             “Lương cơ bản mỗi tháng năm ngàn một trăm tệ, tiền thưởng tính riêng, cuối năm trả thêm 3 tháng lương. Giờ làm việc từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, nghỉ trưa giống các công ty trong ngành, một tuần làm 6 ngày, nghỉ 1 ngày, không biết dì Lưu nghĩ thế nào?"  

             “Năm ngàn? Cuối năm còn trả thêm 3 tháng lương?”  

             Lưu Tuấn Mai hơi kinh ngạc.  

             Vào thời điểm năm 2007, lương bình quân của người lao động trong các doanh nghiệp nhà nước chỉ hơn hai ngàn. Làm đến giám đốc tài vụ, lương mới có khoảng ba ngàn năm trăm tệ. Để thu hút nhân tài, các doanh nghiệp tư nhân lớn sẽ trả thêm vài trăm tệ.  

             Có thể trả đến bốn ngàn tệ là cao lắm rồi.  

             Chưa hề nghe thấy trả lương một tháng năm ngàn tệ, cao hơn hẳn.  

             Cái này cũng chưa là gì.  

             Cuối năm thường cũng chỉ trả thêm 2 tháng lương, Tần Kiệt nói trả 3 tháng.  

             Cũng có nghĩa là mười lăm ngàn tệ  

             Cái này…  

             Lưu Tuấn Mai kinh ngạc trước sự hào phóng của Tần Kiệt.  

             Trực tiếp hỏi: “Có thể đảm bảo 1 tháng trả lương một lần không?”  

             Lời vừa nói ra thì Lưu Tuấn Mai biết rằng mình lỡ lời rồi.  

             Đúng là như vậy.  

             Vẻ mặt Châu Phàm có chút bực bội.  

             Công ty nào chả một tháng trả lương một lần.  

             Trừ khi đó không phải là công ty làm ăn đàng hoàng, mà là một công ty lừa đảo.  

             Lưu Tuấn Mai hỏi như vậy là đang nghi ngờ siêu thị Kiệt Tuyết có phải là công ty ma, chuyên lừa đảo hay không?  

             Nói chuyện kiểu gì vậy.  

             Châu Phàm rất không hài lòng.   

             Nói gì thì nói anh ta cũng có cổ phần trong siêu thị Kiệt Tuyết.  

             Anh còn từng làm việc tại Walmart đó.  

             Còn là một ông chủ nữa chứ.  

             Hôm nay lại bị một người phụ nữ trung niên nghi ngờ là công ty lừa đảo.  

             Nói sao nhỉ, trong lòng anh có chút không vui.  

             Lưu Tuấn Mai nhìn thấy tình hình này là biết Châu Phàm tức giận.  

             Bà ấy có chút lúng túng.  

             Nhưng lời cũng nói ra rồi, có giải thích thì ít nhiều cũng sẽ đọng lại gì đấy.  

             Nhưng bà ấy vẫn muốn giải thích.  

             “Thực ra tôi…”  

             “Dì không cần giải thích, tôi hiểu tâm tư của dì!”  

             Tần Kiệt phất phất tay, không để bụng.  

             Điều này cũng không thể hoàn toàn trách Lưu Tuấn Mai.  

             Dù sao thì siêu thị của anh mới thành lập, còn chưa khai trương mà.  

             Hơn nữa, gia đình Lưu Tuấn Mai có hoàn cảnh đặc biệt, nhất thời nói sai cũng có thể cho qua được.  

             Nhưng nhân phẩm và năng lực của Lưu Tuấn mai thì khỏi bàn cãi, đáng để tin tưởng.  

             Tần Kiệt rất yên tâm về điểm này.  

             “Siêu thị của chúng tôi là siêu thị hoạt động bình thường theo quy định của nhà nước. Chúng tôi cũng phải ký hợp đồng với dì. Tất nhiên là mỗi tháng trả lương một lần. Ngoài ra, hoàn cảnh gia đình nhà dì khó khăn, tôi còn có thể đặc cách ứng trước cho dì 1 năm tiền lương, dì xem như vậy có được không?”
 

Advertisement
';
Advertisement