Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

“Nếu các dì không có ý kiến khác thì cứ quyết định như thế đi. Từ ngày 01 tháng 09 cứ bảy ngày giao nhận hàng một lần được chứ?”  

             Tần Kiệt cười cười nhìn 28 dì quản lý ký túc xá.  

             “Được, làm theo ý của cậu, nhưng đã là làm ăn, chỉ nói không là chưa đủ phải có bằng chứng. Tần Kiệt cậu nói xem có đúng không?”, dì Trương cũng vặn hỏi lại.  

             “Cái này là đương nhiên rồi. Các dì cứ yên tâm. Hợp đồng cháu đã sớm chuẩn bị sẵn rồi!”  

             Tần Kiệt khẽ mỉm cười, lấy bản hợp đồng mà anh đã sớm chuẩn bị ra đặt ở trước mặt dì Trương.  

             Dì Trương thay mặt mọi người xem qua hợp đồng một lần.  

             Thấy không thấy có vấn đề gì thì gật đầu ra hiệu cho những người khác.  

             “Không có vấn đề gì, vậy thì chúng ta ký vào hợp đồng đi”, Tần Kiệt nói.  

             “Được!”  

             Rất nhanh, 28 dì quản lý ký túc xá đều ký tên vào.   

             Tần Kiệt cũng ký tên vào.  

             Hai bản hợp đồng giống nhau, Tần Kiệt giữ một bản, còn bản còn lại do dì Trương giữ.  

             Bộp bộp bộp!.  

             Tần Kiệt cất hợp đồng đi vỗ tay ra hiệu, cửa lập tức mở ra.  

             Nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn đến.  

             Sau một lúc, căn phòng đặt trước đã ngồi kín chỗ.  

             “Bà Trương à, tôi đã nói là cậu Tần Kiệt này có tài mà chưa thể hiện thôi, bà còn không tin, bây giờ thì tin rồi chứ?”  

             “Ha ha, là do tôi nhìn nhầm, sinh viên đại học đúng không hổ là sinh viên đại học, cách nói chuyện và làm việc cũng thật là chuyên nghiệp, tương lai sau này của Tần Kiệt nhất định sẽ rộng mở”.  

             “Tần Kiệt à, hôm nay là ngày vui, cùng nhau cạn ly đi”.  

             Nhìn các dì quản lý ký túc xá lúc đầu còn tỏ thái độ với mình, mà bây giờ ai cũng ngỏ lời chúc mừng, Tần Kiệt vui như nở hoa trong bụng.  

             Đây là chính là hiện thực, thói đời dễ đổi.  

             Khi bạn không làm nên việc thì họ có thể dẫm lên bạn, chà đạp bạn, khi bạn có thực lực thì họ đều phải vây quanh bạn.  

             Lời nói của các dì quản lý ký túc xá thật là êm tai, nhưng thực tế trong lòng các dì nghĩ như thế nào thì không ai biết được.  

             Nhưng dù thế nào thì vẫn phải bước tiếp.  

             Tần Kiệt cầm ly rượu lên: “Các dì nói đúng, hôm nay là ngày vui, cháu xin cạn chén trước”.  

             “Được!”  

             Vỗ tay~  

             Trong phòng ngập tràn tiếng cười.  

             Một đêm không ngủ.  

             Ngày thứ hai, Tần Kiệt sau khi tan học đã đến sân vận động của trường.  

             Rác thải của trường đại học CN Hồ phân làm ba bộ phận.  

             Một bộ phận là ký túc xá, do các dì quản lý ký túc xá đảm nhiệm.  

             Một phần ở sân vận động của trường, và một phần nữa trên các con đường ở bên trong trường.  

             Những địa điểm này không thuộc về ký túc xá quản, có phần là do nhân viên vệ sinh làm, cũng có cái bị một số học sinh có hoàn cảnh khó khăn lấy đi.  

             Còn một phần nữa là ở vùng lân cận trường học.  

             Phần của ký túc xá thì Tần Kiệt đã nắm được.  

             Bên ngòai trường học thì Tần Kiệt tạm thời vẫn chưa đụng đến.  

             Bởi vì ở các thôn gần đây có một số gia đình làm ăn riêng lẻ, không thể làm quá đáng, chặn con đường làm ăn của người ta lại.  

             Nếu không sẽ gặp phải những xung đột không cần thiết.  

             Còn lại là phần thứ hai.  

             Thành phố Hán nằm ở khúc giao giữa Hán Giang và Trường Giang.  

             Chia thành phố Hán thành ba quận, thế nên có rất nhiều ao hồ.  

             Làm cho thời tiết ở thành phố Hán rất khắc nghiệt.  

             Nhất là mùa hè, ở Hoa Hạ nơi đây được mệnh danh là “Hỏa Lò”.  

             Bây giờ mặc dù đã vào cuối mùa hạ, nhưng nhiệt độ vẫn rất cao.  

             Tần Kiệt đi đến một bóng cây ngồi xuống, quan sát sân vận động của trường.  

             Thời gian cứ thế từ từ trôi qua.  

             Sân vận động hết đám người này lại nhóm người khác đến rồi lại đi, họ để lại không ít vỏ chai nước khoáng, vỏ lon, vỏ chai bia .v.v.  

             Khi trời gần tối.  

             Trước mặt của Tần Kiệt cuối cùng cũng xuất hiện một cậu sinh viên.  

             Cũng chạc tuổi anh.  

             Cậu ta cầm một cái bao to, nhân lúc mọi người đi ăn, bắt đầu nhặt rác mà mọi người đã để lại.  

             Một cái, hai cái, ba cái.  

             Mặc dù trời đã sắp tối, nhưng mà thời tiết vẫn rất nóng.  

             Chỉ cần vận động một chút, khắp người sẽ ướt đẫm mồ hôi.  

             Nhưng mà cậu ta không để ý, vẫn chăm chỉ bận rộn ở đó.  

             Tần Kiệt không làm ảnh hưởng đến người đó, để cho cậu ta tiếp tục làm việc.  

             Đợt khi cậu ta làm xong việc và rời đi, Tần Kiệt mới rời khỏi sân vận động.  

             Ba ngày tiếp theo, Tần Kiệt tiếp tục ở dưới bóng râm của gốc cây quan sát các hoạt động ở sân vận động.  

             Trong vòng ba ngày, anh phát hiện ra, hai cậu sinh viên nhặt rác. Một cậu tên là Mã Dương, người còn lại tên là Quách Bùi.  

             Hai người này xuất thân từ nông thôn, có hoàn cảnh gia đình khó khăn.  

             Cũng vì kiếm tiền sinh hoạt phí nên mới phải đi nhặt rác.  

             Bọn họ không phải là người có tâm địa gian xảo, mà điển hình là học sinh ngoan, rất phù hợp với yêu cầu của Tần Kiệt.  

             Để hai người này làm việc giúp mình, anh có thể yên tâm hơn một chút.  

             Sau khi đã quyết định xong, Tần Kiệt đợi Mã Dương và Quách Bùi đến sân vận động thì đi về phía bọn họ.  

             “Các cậu là Mã Dương với Quách Bùi đúng không?”  

             “Anh là ai?”, Mã Dương và Quách Bùi giật mình quay lại hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra.  

             “Xin tự giới thiệu, tôi là Tần Kiệt. Gần đây đang làm thu mua đồ phế liệu và thiếu nhân lực, các cậu có muốn làm cùng tôi không?”, Tần Kiệt thẳng thắn bày tỏ, dù gì thì trong ba ngày quan sát, anh dám chắc hai người này đều là người thật thà, không phải là người có tâm địa gian tà gì, thế nên cứ đi thẳng vào vấn đề có khi lại tốt hơn.   

             Vừa nói Tần Kiệt vừa lấy thẻ sinh viên trường đại học CN Hồ của anh ra.   

             Để chứng minh anh đúng là sinh viên của trường đại học CN Hồ.  

             Mã Dương và Quách Bùi ngơ ngác nhìn nhau, cho rằng Tần Kiệt đang trêu bọn họ, không tin tưởng lắm.  

             “Anh Tần à, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào. Chúng tôi còn phải làm việc, không có thời gian để lãng phí với anh đâu! Xin lỗi!”  

             Nói xong Mã Dương và Quách Bùi tiếp tục làm việc, không để ý đến Tần Kiệt.  

             Tần Kiệt cũng không để bụng, anh tiếp tục tươi cười nói: “Hay là thế này nhé. Mỗi tháng 1000 tệ, vốn tôi bỏ ra, các cậu không cần góp, các cậu có làm không?”  

             “1000 tệ?”  

             Mã Dương và Quách Bùi đột nhiên dừng lại, cả hai sững sờ mất một lúc.  

             “Tần Kiệt, anh nói thật hả ?”, Mã Dương nghi ngờ hỏi.  

             “Không tin à?”, Tần Kiệt lấy hợp đồng mà mình đã chuẩn bị sẵn đưu ra trước mặt hai người họ.  

             “Các cậu xem xong rồi hãy quyết định!”   

             “…”  

             Mã Dương và Quách Bùi nhìn nhau, cảm thấy xem hợp đồng cũng không mất gì, nhỡ may là sự thật thì sao? Hai người thống nhất với nhau rồi mới bắt đầu xem hợp đồng.  

             Sau khi thấy hợp đồng không có vấn đề gì hai người yên tâm.  

             Đúng là 1000 tệ một tháng à.  

             Bây giờ các doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Hán thu nhập bình quân một tháng cũng chỉ có hơn 2000 tệ thôi.  

             Nếu như ký hợp đồng, sau này sẽ có một khoản thu nhập ổn định.  

             Ít nhất thì sinh hoạt phí cũng không cần phải suy nghĩ nữa.  

             Lại không phải lo mạo hiểm.  

             Ngon đấy.  

             “Được. Tôi đồng ý”.  

             “Tôi, tôi cũng vậy”.  

             Lúc này thì thái độ của Mã Dương và Quách Bùi đã không như trước.  

             Có lợi đương nhiên không muốn bỏ qua.  

             “Được. Nếu không có vấn đề gì, thì ký tên thôi!”, Tần Kiệt vừa cười vừa nói.  

             Ai cũng vì lợi ích mà làm thôi, anh sớm đã đoán ra kết quả sẽ như vậy.  

             “Được!”  

             Đợi Mã Dương và Quách Bùi ký tên xong, Tần Kiệt đưa cho hai người giữ một bản hợp đồng.  

             “Đây là 1000 tệ…”  

             Tần Kiệt từ trong ví lấy ra 10 tờ 100 tệ đưa vào tay của Mã Dương nói: “Số tiền này mỗi người 500 tệ, xem như là tiền lì xì gặp mặt!”  

             “Ôi, 1000 tệ, nhiều tiền vậy…”  

             Nhìn thấy 1000 tệ trong tay, Mã Dương và Quách Bùi đột nhiên sợ đơ cả người.  

             Vừa gặp đã đưa 1000 tệ mà không thèm chớp mắt.  

             Tần Kiệt này chẳng lẽ là hình tượng phú nhị đại trong truyền thuyết sao?  

             Lộc cộc~  

             Hai người sợ há cả miệng, nhìn chăm chăm vào 1000 tệ, thật sự là rất khó cưỡng lại, lại nhìn về Tần Kiệt, trong mắt lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.  

             “Tần Kiệt, không, anh Kiệt, số tiền này, nhiều, nhiều quá nhỉ?”  

             Mã Dương cũng bất ngờ.  

             “Đúng rồi, nhiều quá đi!”, Quách Bùi gật gật đầu.  

             “Chỉ là 1000 tệ thôi mà, không có gì to tát cả, làm cho các cậu xúc động đến thế cơ à. Tôi đưa tiền cho các cậu, các cậu cứ cầm lấy thôi. Chỉ cần các cậu làm được việc cho tôi là được, tôi đảm bảo sau này các cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn”, Tần Kiệt nhìn các bạn mà thấy đau lòng.  

             1000 tệ à.  

             Nếu không phải muốn làm cho Mã Dương và Quách Bùi thật lòng thật dạ cùng với mình nhặt rác, anh cũng không lì xì cho họ nhiều như vậy.  

             Mẹ kiếp!  

             Đây là một nửa tiền lương công nhân ở doanh nghiệp nhà nước rồi, thật ra lúc rút ví anh cũng vô cùng đau lòng.  

             “Anh Kiệt, anh thật là tốt. Anh yên tâm, từ nay trở đi, hai đứa bọn em sẽ không theo ai khác ngoài anh!”, Mã Dương cảm động vỗ ngực đảm bảo.  

             “Được. Em cũng thế. Anh Kiệt yên tâm, nếu như có hai bọn em, rác ở trong trường, nhất định sẽ không bị mất được!”, Quách Bùi dơ tay đảm bảo.  

             “Được. Nghe các cậu nói vậy, tôi cũng yên tâm rồi. Từ nay trở đi, bảy ngày, chúng ta gặp nhau một lần, được không?”, Tần Kiệt hỏi.  

             “Được ạ!”  

             “Được, thôi thì cứ thế này đã. Hai người các cậu làm việc tiếp đi, tôi về trước đây! Có việc thì gọi điện thoại!”, Tần Kiệt đặt tay lên trên tai nói.  

             Mã Dương và Quách Bùi lần lượt gật đầu: “Được, anh yên tâm, chúng em nhất định sẽ làm được như anh kỳ vọng! Nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng!”  

             “Làm tốt nhé!”  

             Tần Kiệt quay người trở về phòng ở ký túc xá.  

             Anh phát hiện ra nếu còn không đi, thì anh sẽ khóc mất.  

             1000 tệ chứ có phải ít tiền đâu.  

             Anh lại lấy ra để làm quà gặp mặt.  

             Số tiền này, đủ để đi chăm sóc sức khỏe ở CLB mấy lần rồi ấy.  

             Thôi cứ phải đi nhanh, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.  

             Nhưng bây giờ thu nạp thêm Mã Dương và Quách Bùi, tiếp theo, chỉ cần chờ 7 ngày nữa là giao nhận hàng rồi.  

             Không biết đến lúc đó sẽ có niềm vui bất ngờ gì không?

Advertisement
';
Advertisement