Lúc Lâu béo, Dương Liễu, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai đến thì đã bị biển người trước cửa siêu thị Kiệt Tuyết làm cho hết hồn.
Cả khu đô thị Nam Hồ cũng chỉ mới có khoảng hơn năm mươi nghìn người mà thôi.
Thế mà trên khắp đường phố gần siêu thị Kiệt Tuyết đều chen chúc lại người.
Còn chưa tính những người đã vào bên trong.
Thế này không biết có bao nhiêu người đến nữa.
Cứ cho như là không phải tất cả đều đến mua sắm, nhưng chỉ dựa vào đám đông không chen nổi này thì ít nhất cũng khiến cho không khí ở siêu thị Kiệt Tuyết vô cùng tấp nập.
Bốn người xếp hàng ở bên ngoài phải đến hơn một tiếng đồng hồ mới vào được bên trong siêu thị.
So sánh với siêu thị lớn ở khu trung tâm Hán Xương thì siêu thị Kiệt Tuyết cũng không to lắm.
Mới mở cửa hoạt động hơn hai tầng, tổng cộng cũng được một nghìn sáu trăm mét vuông.
Bảo vệ bên trong và bên ngoài đang chật vật toát mồ hôi để duy trì trật tự đám đông, đề phòng xảy ra việc người đè lên người.
Nhưng số lượng người quá đông, giọng nói của đám bảo vệ dù có lớn thế nào, dù có cầm cả loa phóng thanh thì cũng nháy mắt chìm nghỉm trong biển người này, một chút dư âm cũng không thấy đâu.
Tình trạng này Tần Kiệt cũng đã phát hiện ra trong lúc đi tuần tra siêu thị, anh cũng lo lắng.
Siêu thị là một nơi có tính khép kín.
Một khi xảy ra sự cố giẫm đạp thì trách nhiệm sẽ trở nên rất lớn, anh đương nhiên không muốn có sự lộn xộn nào.
Đích thân ra trận, điều động nhân sự, cố gắng để duy trì trật tự đến trạng thái tốt nhất, nhất định phải bảo đảm ngày khai trương trôi qua thuận lợi.
Bỗng nhiên.
"Hả? Đó không phải là Kiệt Tử sao?", Lâu béo nhìn thấy Tần Kiệt liền thốt lên hỏi.
"Ừm, là Kiệt Tử. Không phải cậu ấy nói gia đình có việc nên đã về rồi sao? Sao cũng đến đây vậy? Lẽ nào cùng đến với Tần Tuyết?", vẻ mặt Khương Tiểu Nha hồ nghi nói.
"Có nhìn thấy Tần Tuyết đâu? Hình như chỉ có một mình cậu ấy!", Dương Liễu nhìn nhìn rồi nói.
"Đi, đến gặp cậu ấy!", Khương Tiểu Nha nói rồi kéo đám Lâu béo đi về phía Tần Kiệt.
Bốp~
Bốn mắt Khương Tiểu Nha vỗ vào lưng Tần Kiệt một cái.
"Ai vậy?", Tần Kiệt giật mình, còn tưởng có chuyện gì, suýt chút nữa là ngã.
"Kiệt Tử, cậu sao thế? Sao bị dọa đến mức vậy? Là tôi đây!", Khương Tiểu Nha nói.
"Là các cậu à. Tôi còn tưởng là ai nữa? Suýt chút nữa là dọa chết tôi rồi!", Tần Kiệt hoàn hồn, thở phào một hơi lấy lại bình tĩnh nói tiếp: "Sao các cậu cũng đến đây vậy?"
"Quảng cáo của siêu thị Kiệt Tuyết đã gửi đến trường rồi, vừa hay hôm nay là tết dương lịch, được nghỉ một ngày, cũng rảnh rỗi nên đến xem sao!", Khương Tiểu Nha giải thích.
"Ồ? Lâu béo, cậu có biểu cảm gì vậy? Hình như tôi không có chọc giận cậu nha? Nhìn chằm chăm tôi làm gì thế?", Tần Kiệt nhận thấy thái độ có gì đó sai sai của Lâu béo nên thuận miệng hỏi luôn.
Phù Phù~
Tần Kiệt vừa hỏi xong, cả Dương Liễu, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai đều không nhịn được cười.
Cười đến nỗi khiến Lâu béo vô cùng ngại ngùng.
Cũng khiến cả Tần Kiệt có chút mơ hồ không hiểu gì.
"Sao vậy?", Tần Kiệt có hơi hoang mang hỏi.
"Ha ha! Kiệt Tử, có phải cậu rất muốn biết Lâu béo bị sao không?", Khương Tiểu Nha hỏi.
"Đúng vậy, rốt cuộc Lâu béo sao vậy?", Tần Kiệt càng nghe càng tò mò.
"Muốn biết à, được thôi, mua ít đồ cho bọn này đã rồi bọn này sẽ nói cho cậu biết!", Thẩm Giai Giai hùa theo Khương Tiểu Nha nói.
"Được thôi, hai vợ chồng các cậu được lắm, người tung kẻ hứng đúng không?", Tần Kiệt chỉ vào đôi Khương Tiểu Nha nói.
"Cắt! bớt dài dòng, cậu nói đi có mua hay không?", Khương Tiểu Nha hỏi.
"Được, mua, tôi mua!"
"Thế còn đợi cái gì nữa? Mau lên. Nghe nói hôm nay có rất nhiều đồ đang giảm giá, còn không mau lên thì hết mất!", vừa dứt lời Khương Tiểu Nha liền kéo Tần Kiệt vội đi lựa đồ.
Năm người xông vào biển người, Lâu béo và Dương Liễu, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai chia thành hai nhóm, nhìn thấy gì liền lấy cái đó, không chút khách sáo với Tần Kiệt.
Tần Kiệt còn lờ mờ nghe thấy có người hét lên: "Cái gì! Tivi bốn mươi inh mà giảm giá ba mươi phần trăm hết rồi sao? Tôi cũng muốn mua mà!"
"Đừng chen nữa được không? Nồi cơm điện là tôi lấy được trước mà, bên trong vẫn còn, nếu các người muốn mau thì đợi tôi đi rồi vào lấy không được sao?"
"Tôi nói này giám đốc, các anh làm ăn kiểu gì thế? Gạo Kim Sơn Kiều mỗi người chỉ được giới hạn mua ba túi thôi hả? Tôi muốn mua hai trăm túi, thế nào?"
Tần Kiệt đúng là chỉ biết câm nín.
Bạn chết tiệt.
Không giới hạn mua thì sao tôi đảm bảo phục vụ được cho những người mua khác nữa, cậu tưởng đây là siêu thị của tôi, mở ra cho mình cậu mua sắm sao.
Đang rối bời trong lòng, Tần Kiệt nghe thấy giọng của Khương Tiểu Nha: "Tần Kiệt, mau lên, giúp tôi lấy thêm bịch băng vệ sinh Sophie nữa, một mình tôi không cướp nổi! Nhanh qua đây, mau lên không hết mất!"
Tần Kiệt: "..."
Thật muốn đạp cho cái.
Bạn chết tiệt.
Băng vệ sinh Sophie là để cho nữ dùng mà.
Cậu muốn tôi đàn ông con trai đi tranh nhau cùng cậu sao?
Thế mà cũng nghe được sao?
Tần Kiệt cố ý nhìn bốn phía, giả vờ như không nghe thấy gì.
Khương Tiểu Nha trơ mắt tiếc nuối.
Chỉ đành nhìn bị người khác điên cuồng cướp đi.
Bốn mươi phút sau, năm người Tần Kiệt mồ hôi nhễ nhại chen được đến quầy thanh toán của siêu thị.
Lúc vào là mười giờ sáng, lúc ra đã mười một giờ trưa.
Theo lẽ mà nói thì đã đến giờ cơm trưa, nên đi ăn cơm rồi.
Nhưng sau khi ra ngoài, mấy người Tần Kiệt mới phát hiện ra người bên ngoài vẫn còn rất đông, còn xếp hàng dài đợi vào trong.
Tần Kiệt phát hiện ra trong số đó có rất nhiều sinh viên.
Nhìn Lâu béo và Khương Tiểu Nha đẩy xe đẩy, Tần Kiệt chóng cả mặt.
Bởi vì anh phát hiện ra đa số đồ trong xe đẩy đều là cho nữ dùng.
Nào là đồ ăn vặt, kem ly, băng vệ sinh, quần lót đủ thứ linh tinh cả...
Chỉ có một ít đồ là dành cho nam.
Tần Kiệt coi như phục sát đất Khương Tiểu Nha và Lâu béo.
Dẫn theo bạn gái đến mà không bỏ tiền ra lại bắt anh ấy phải tiêu tiền.
Ở đâu ra kiểu tán gái giống như hai người này chứ.
Đúng là thứ tà môn mà.
Tần Kiệt có chút tiếc nuối.
Đồ trong hai chiếc xe đẩy đều là tiền túi của anh ấy, còn phải để mua đồ dùng cho chính mình nữa.
Làm ăn giống như anh đúng là từ cổ chí kim chưa từng thấy.
Sau khi thanh toán xong, đám người Tần Kiệt ra khỏi siêu thị.
Tần Kiệt tìm một nơi hít thở.
Khương Tiểu Nha nói: "Kiệt Tử, đồ của siêu thị Kiệt Tuyết đúng là giống với quảng cáo, rẻ thật đấy. Hai nhà chúng tôi gộp lại cũng chưa đến một nghìn tệ! Hời quá!"
Tần Kiệt: "..."
Miệng anh sắp méo đến nơi rồi.
Bạn chết tiệt.
Tiền đều là do tôi bỏ ra đó.
Các người một cắc cũng không bỏ ra, đương nhiên cảm thấy rẻ rồi.
Còn kêu hời nữa sao?
Tôi lỗ vốn rồi đó biết chưa.
Có hiểu không hả.
Tần Kiệt đột nhiên có cảm giác như tự mua dây buộc mình.
Tờ rơi không phát ở đâu mà lại phát đúng đến chỗ Đại Học công nghiệp Hồ chứ.
Thôi phát thì cũng đã phát rồi.
Nhưng sao lại phát đúng tới tay bạn gái của Lâu béo và Khương Tiểu Nha chứ.
Vận may kiểu quái gì đây.
Tần Kiệt có chút dở khóc dở cười.
Không biết khóc vì tự mình làm khổ mình hay là cười vì việc làm ăn của bản thân nữa.
Đột nhiên, anh nghĩ đến điều gì đó.
Nhìn Khương Tiểu Nha nói: "Mua đồ xong rồi, bây giờ không phải nên nói cho tôi biết vì sao vừa nãy Lâu Béo lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi chằm chằm chứ?"
Phù phù~
Vừa nhắc đến chuyện này, đôi Khương Tiểu Nha và Dương Liễu lại không nhịn nổi cười.
Sắc mặt của tên béo Trương Lâu lại càng không có thiện cảm.
Tần Kiệt lại càng không hiểu gì.
Chuyện quái gì chứ?
Tôi lại nói gì sai nữa sao?
Hình như không có mà?
"Đừng cười nữa, rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau, đừng thừa nước đục thả câu nữa!"