Đêm đó, ở hội trường, trước lúc chương trình chào đón năm mới bắt đầu.
“Tần Kiệt, cậu còn biết đến xem tiết mục biểu diễn của lớp chúng ta à?”
Khi Tần Kiệt xuất hiện ở lối vào của hội trường thì bị chặn lại.
Người chặn anh không phải ai khác mà chính là Triệu Phần, thành viên ban tổ chức của lớp.
Kể từ lần trước nói chuyện điện thoại với Tần Kiệt và sau khi nghe Tần Kiệt gợi ý, Triệu Phần đã rủ Trương Lâu tham gia tập luyện cho tiết mục biểu diễn của lớp ở chương trình chào đón năm mới.
Cứ tưởng rằng giọng hát của Lâu béo thật sự hay như Tần Kiệt nói.
Không cần nói đến việc vừa cất giọng thì đã chinh phục được tất cả mọi người nhưng ít nhất hát dễ nghe là được.
Nhưng ai ngờ rằng Lâu béo hát thật sự rất trâu bò.
Vừa cất giọng đã hạ gục tất cả mọi người.
Nhưng không phải vì cậu ta hát hay.
Mà bởi vì cậu ta hát còn khó nghe hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết.
Vừa cất giọng lên đã làm tai của tất cả mọi người ù đặc lại.
Không nói đến những người trong phòng đều bịt chặt tai lại sau khi cậu ta hát được một câu.
Đến cả những người đang tập luyện ở phòng bên cạnh cũng chạy sang xem.
Xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Làm cho Triệu Phần và các bạn cán sự lớp tức đến phát điên.
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Phần lại tức giận.
Định tìm Tần Kiệt tính sổ.
Nhưng mấy ngày này đều không thấy bóng dáng của Tần Kiệt đâu.
Căn bản là không tìm thấy người.
Cuối cùng bây giờ cũng tìm thấy.
Tần Kiệt bị chặn trước cửa.
Cùng bị chặn ở cửa với Tần Kiệt còn có Trương Lâu và Dương Liễu, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai, Vương Tinh.
“Hehe, là thành viên ban tổ chức, sao thế? Ai chọc cậu mà sao sắc mặt xấu quá vậy?”, Tần Kiệt vừa cười vừa pha trò.
“Bớt cợt nhả đi!”, Triệu Phần không khách sáo: “Trương Lâu rõ ràng không hát được mà cậu lại khăng khăng tiến cử cậu ta, thế là có ý gì?”
Những lời này vừa được nói ra, mặt Trương Lâu trầm xuống.
Hôm nay tâm trạng của Trương Lâu mới tốt lên một chút lại bị Triệu Phần phá hỏng.
Định mở miệng nói chuyện thì bị Dương Liễu ngăn lại.
Nhưng đôi mắt của cậu ta nhìn Triệu Phần như chim ưng nhìn con mồi, vô cùng tức giận Triệu Phần.
“Haha, bạn Triệu Phần, ai quy định là hát không hay thì không được tiến cử thế ?”, Tần Kiệt lại rất bình tĩnh hỏi lại.
“Tần Kiệt, bây giờ tôi chắc chắn một trăm phần trăm là cậu cố ý!”, Triệu Phần tức giận.
“Ơ, bạn Triệu Phần, tai nào của cậu nghe thấy là tôi cố ý thế?”, Tần Kiệt không vui.
Nói một lần là được rồi, Triệu Phần có thôi không đây.
Chặn anh và bạn bè của anh trước cửa hội trường không cho vào, để cho ngày càng nhiều sinh viên nhìn thấy.
Có ý gì đây?
“Ban nãy cậu vừa nói cậu ta hát hay…”
“Thôi đi!”, Tần Kiệt ngắt lời Triệu Phần: “Tôi tiến cử người là việc của tôi còn dùng người hay không là việc của cậu!”
“Hơn nữa, trước khi để Lâu béo nhập đội, cậu không nghĩ tới việc để cậu ta thử giọng sao ? Nếu không để cậu ta thử giọng thì trách nhiệm này hoàn toàn thuộc về cậu!”
“Tại sao lại do tôi?”, Triệu Phần không hiểu.
“Không hiểu à?”, Tần Kiệt giải thích: “Cậu là thành viên ban tổ chức, cậu chịu trách nhiệm tất cả mọi việc trong tiệc năm mới. Cậu có trách nhiệm kiểm tra mọi việc nhưng cậu đã làm như thế nào?”
“Không để Lâu béo thử giọng, để cậu ta vào đội tập luyện luôn. Cậu nói xem có phải trách nhiệm của cậu không?”
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi”, Tần Kiệt không để Triệu Phần nói, liền nói: “Còn nữa, cậu chỉ bảo tôi tiến cử người để cậu chọn, tôi đã tiến cử theo lời cậu nói rồi. Tôi đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
“Cậu…”, Triệu Phần tức giận mà không có chỗ trút, chỉ tay vào Tần Kiệt một lúc rồi nói: “Tần Kiệt, cậu nói đúng, là tôi bảo cậu tiến cử người. Lúc đó cậu nói Trương Lâu hát hay mà. Nhưng cậu ta thì sao? Hát nghe như là… Tóm lại, rất khó nghe! Cậu còn dám nói là không liên quan đến cậu?”
“Ơ! Cậu nói sai rồi!”, Tần Kiệt lập tức phản bác: “Không sai, lúc đó tôi nói Lâu béo hát hay nhất trong phòng kí túc xá của chúng tôi!”
“Nhưng tôi không nói sai mà. Lẽ nào nói thật là sai sao? Nếu thế sau này chúng tôi đều nói dối là xong!”
“Nói bậy! Tôi đã hỏi thăm rồi,Trương Lâu hát dở nhất trong phòng kí túc xá của các cậu!”, Triệu Phần hét lên.
“Hả? Thật sao?”, Tần Kiệt nhìn về phía Khương Tiểu Nha và Vương Tinh: “Trương Lâu hát dở nhất trong kí túc xá của chúng ta sao?”
“Không phải đâu, tôi còn hát dở hơn cậu ta, cậu không tin thì tôi hát mấy câu nhé!”
Nói xong thì Khương Tử Nha cất giọng hát.
Khương Tử Nha vừa cất giọng, thanh âm như ma làm, nghe một câu mà rùng mình.
Các sinh viên xung quanh đều nổi da gà.
Tần Kiệt nói: “Nghe thấy chưa? Khương Tử Nha hát còn dở hơn cả Trương Lâu!”
“Còn tôi nữa!”, Vương Tinh nói rồi cũng hát mấy câu.
Anh ta hát còn khó nghe hơn cả Khương Tiểu Nha.
Giống như tiếng côn trùng đang ăn thịt thối, nghe xong nhiều sinh viên dựng hết cả tóc gáy.
Đặc biệt là sau khi Triệu Phần nghe Vương Tinh hát xong thì sợ hãi lùi lại vài bước.
“Nghe thấy chưa? Giọng hát của Tinh Tử so với Lâu béo con khó nghe hơn! Nhưng so với giọng của tôi thì vẫn chưa là gì, cậu còn muốn nghe nữa không?”, Tần Kiệt cười với Triệu Phần và nói.
“Cậu…” Triệu Phần nghe đến phát sợ rồi.
Giọng hát của Khương Tiểu Nha chỉ làm cô ấy nổi da gà.
Giọng hát của Vương Tinh khiến cô ấy sợ hãi muốn bỏ chạy.
Tần Kiệt nói anh ấy hát còn khó nghe hơn, thế thì phải khó nghe tới mức nào?
Thôi vậy.
Tốt nhất là đừng nghe.
Chữ “cậu” còn chưa nói ra khỏi miệng thì Triệu Phần đã quay lưng bỏ đi về phía hội trường.
Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Mọi người xung quanh trố mắt nhìn.
Tốc độ nhanh thật.
Cầm tinh con thỏ à?
Hừ!
“Nhìn thấy chưa? Gan của thành viên ban tổ chức bé vậy đó! Chán thật!”, Tần Kiệt lắc lắc đầu cười lạnh.
“Kiệt Tử, cảm ơn cậu!” Trương Lâu vỗ vai Tần Kiệt.
Trương Lâu hiểu được Tần Kiệt muốn giúp cậu ta đòi lại công bằng.
“Chuyện này là do tôi gây ra. Cậu nói cảm ơn sẽ làm tôi bị giảm thọ đấy!”, Tần Kiệt nói.
“Thằng nhóc này!”, Trương Lâu cười.
“Haha~ Đừng đứng ngoài nữa, Tuyết Nhi sắp biểu diễn rồi, mau vào đi! Cô ấy sẽ ăn thịt tôi mất!”, Tần Kiệt thúc giục.
“Cũng phải. Đi thôi, đừng để Triệu Phần làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cả đám”, Vương Ting đẩy Trương Lâu và Khương Tiểu Nha tiến vào.
“Nói hay lắm! Vào đi!”
Một vở hài kịch vừa kết thúc.
Đám Tần Kiệt tìm vị trí ngồi xuống.
Không lâu sau thì chương trình chào đón năm mới chính thức được bắt đầu.
Tất nhiên, người đầu tiên lên sân khấu là lãnh đạo của nhà trường.
Sau khi phát biểu xong thì đến tiết mục mở màn.
Các tiết mục được sắp xếp theo niên khóa.
Mở màn là tiết mục của các tân sinh viên.
Sau đó là đến sinh viên năm 2.
Tiếp theo là sinh viên năm 3.
Các tiết mục cùng niên khóa thì được sắp xếp theo thứ tự lớp.
Lớp của Tần Kiệt là lớp 4.
Thứ tự biểu diễn là thứ 4.
Tiết mục của lớp 4 hôm nay rất thú vị.
Phượng hoàng tung cánh.
Tần Tuyết là hoa khôi của lớp, đương nhiên sẽ đóng vai phượng hoàng.
Các bạn còn lại đều là nhân vật phụ.
Mọi người đã chọn một người khác để hát.
Là một bạn ở phòng kí túc xá bên cạnh.
Dùng âm nhạc để tạo bầu không khí.
Tần Tuyết nhảy rất đẹp.
Cô ấy nhẹ nhàng tung cánh.
Giống như một con phượng hoàng đang khoe nhan sắc lộng lẫy trên sân khấu.