Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 “Cậu nói nghe xem có lợi gì?”, Bốn Mắt cũng vươn cổ đến muốn biết.  

 

Mặc dù Vương Tinh còn đang trùm chăn lên đầu nhưng tai cậu ta cũng dựng thẳng lên nghe ngóng.  

 

Muốn nghe xem cái lợi đó là gì.  

 

Tần Kiệt nói: “Cái lợi đó là sau này nếu ký túc xá chúng ta muốn đến đại lễ đường thì có thể đi cửa sau!”  

 

Béo: “…”  

 

Bốn Mắt: “…”  

 

Vương Tinh: “…”  

 

Mọi người đều sững người.  

 

Một lát sau, Vương Tinh lấy gối ném về phía Tần Kiệt.  

 

“Khốn kiếp! Miệng chó chẳng nhả ra được ngà voi!”  

 

“Ha ha ~”  

 

“Kiệt Tử, cậu đáng đời!”  

 

“Chọc cho Tinh Tử xù lông! Ha ha ~”  

 

Tên Béo và Bốn Mắt bật cười.  

 

Vương Tinh buồn bực trùm chăn kín mít.  

 

Tần Kiệt bĩu môi khẽ cười, anh đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ.  

 

Sau đó một ngày mới lại đến, anh sẽ được đi cùng với Tần Tuyết…

Ngày 2 tháng 1 năm 2008.  

 

Buổi sáng có bốn tiết, sáng sớm Tần Kiệt đã chạy đến phòng học giành chỗ ngồi.  

 

Không lâu sau, Béo, Bốn Mắt và Vương Tinh lần lượt bước vào phòng học.  

 

Béo và Bốn Mắt đi vào không hề có phản ứng gì.  

 

Nhưng sau khi Vương Tinh đi vào, trong giảng đường rộng lớn, từng đôi mắt dõi theo cậu ta.  

 

Nhìn Vương Tinh giống như đang nhìn cái gì đó hiếm lạ.  

 

Không, nói đúng hơn là như đang nhìn gấu trúc trong sở thú.  

 

Rất thú vị.  

 

Ngay lập tức, Vương Tinh trở thành bảo vật quốc gia.  

 

Béo và Bốn Mắt muốn bật cười nhưng lại không thể cười thành tiếng.  

 

Một lát sau, Tần Tuyết đến muộn.  

 

Lúc đi ngang qua người Vương Tinh, cô cũng tò mò dừng chân lại vài giây.  

 

Đến khi ngồi xuống cạnh Tần Kiệt, cô mới không nhìn nữa.  

 

Tần Kiệt đang định nói gì đó nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tần Tuyết giành nói trước.  

 

“Vương Tinh ở ký túc xá các anh làm sao vậy? Chỉ có một con mắt bị đen thui à? Cậu ta không ngủ được sao?”  

 

Tần Kiệt bật cười.  

 

“Anh cười cái gì? Đang hỏi anh đấy? Không cho phép anh cười, nghiêm túc chút nào!”, Tần Tuyết trợn Tần Kiệt.  

 

“Em thật sự muốn biết à?”  

 

“Tất nhiên rồi, nếu không em hỏi anh làm gì? Mau lên, chuyện gì vậy?”, Tần Tuyết vừa nói vừa liếc nhìn Vương Tinh.  

 

“Chuyện này rất quan trọng, em ngồi nhích lại đây! Anh nói cho em nghe!”, Tần Kiệt vẫy tay.  

 

“Anh không nhân cơ hội này sàm sỡ em đấy chứ?”, Tần Tuyết bỗng cảnh giác, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Kiệt dường như muốn ăn luôn Tần Kiệt vậy, thật đáng sợ.  

 

“Sao có thể chứ? Nếu em không tin vậy anh không nói nữa!”, Tần Kiệt nhún vai, ra vẻ em có thích nghe không thì tùy.  

 

Quả nhiên.  

 

Trong lòng Tần Tuyết ngứa ngáy.  

 

Cô ghé sát lại gần.  

 

“Anh mau nói đi, chuyện gì vậy?”  

 

Tần Kiệt nghĩ thầm.  

 

Cô gái à, chẳng phải tính cảnh giác của em mạnh lắm sao?  


Chẳng phải cũng bị anh lừa à. 

Advertisement
';
Advertisement