Dịch & biên: †Ares†
oOo
– Nhìn Diệp sư huynh hình như rất thống khổ.
Đám đệ tử ngoại môn nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Diệp Thiếu Thiên, nội tâm đều khẽ run lên.
– Đúng thế, các ngươi xem, Diệp sư huynh chảy cả nước mắt ra rồi. Ta chưa bao giờ thấy Diệp sư huynh chảy nước mắt a.
– Một cước này thật sự là quá kinh khủng, nếu như người trúng là ta, chắc ta chết mất.
….
Giờ phút này, ánh mắt của đám đệ tử ngoại môn nhìn về Lâm Phàm đều biến thành sợ hãi.
Quá kinh khủng! Diệp Thiếu Thiên cường thế trở lại, giờ lại đang hai tay ôm đũng quần, run rẩy thân mình, cuộn tròn trên mặt đất.
Khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn kia khiến mọi người bị ám ảnh đến nghẹt thở.
Thảm thiết, thật sự là rất thảm thiết.
– Tông chủ…
Phong Bất Giác có chút sợ hãi nhìn Lâm Phàm. Một cước vừa rồi hắn xem rành mạch, đặt chân nhanh chuẩn độc, liền mạch lưu loát, không có nửa phần do dự, hiển nhiên là cực kỳ quen chân.
Phong Bất Giác không dám nói gì thêm. Hắn bị hù sợ, chỉ sợ tông chủ ngứa chân cho mình một cước thì bi kịch rồi.
Lâm Phàm nhìn Phong Bất Giác, lại nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Thiên đang nằm co quắp dưới đất, đôi mắt tràn ngập tơ máu kia gắt gao nhìn mình chằm chằm, nhìn đến độ trái tim Lâm Phàm phải nhảy lên bùm bùm.
Đây là ánh mắt giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha a.
– Vù thôi…
Giờ khắc này, Lâm Phàm không nói thêm nửa lời, lập tức xoay người rồi bước nhanh đi.
Phong Bất Giác vừa muốn nói gì đó, chỉ thấy tông chủ cũng bắt đầu trốn chạy, làm sao còn dám lưu lại, lập tức theo sát phía sau tông chủ.
….
– Diệp ca ca…
Nhược Mộng Vũ hoảng hốt ngồi xổm xuống, muốn nhìn xem Diệp ca ca thân ái của mình có bị gì không.
– Đừng đụng vào huynh… Đừng đụng…
Diệp Thiếu Thiên chỉ cảm giác linh hồn của mình muốn theo cổ họng chui vọt lên trời, một lúc sau lại rơi thẳng xuống đất. Loại cảm giác này để Diệp Thiếu Thiên muốn phát điên.
Bộ dáng của Diệp Thiếu Thiên lúc này khiến Nhược Mộng Vũ không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể oán hận nhìn bóng lưng đang vội vàng rời đi kia.
….
Trên Vô Danh phong, Lâm Phàm thở phào một hơi. Rốt cuộc rời đi, lần này sợ là lại kết xuống một cừu nhân.
Theo nhận xét khách quan của Lâm Phàm, Thánh Ma Tông hiện giờ nhân tài điêu linh, một đệ tử để sai sử cũng không có, chuyện gì cũng phải tự thân ra mặt, không hề có chút khí thế tông chủ nào, thật là quá kém.
Nhưng hôm nay dụ được Phong Bất Giác khiến Lâm Phàm rất vừa lòng. Người này tu vi không tồi, nhìn bộ dáng hẳn cũng là một người chịu được khổ nhọc.
Mấu chốt nhất là hắn đã không có chỗ để đi, hiện tại được mình bao bọc, nhất định sẽ bị mình tẩy não.
– Tông chủ, ngài đã trở lại.
Trương Nhị Cẩu vẫn đang chỉ đạo công tác làm cỏ, vừa thấy bóng người xuất hiện thì hưng phấn chạy tới.
– Ừm…
Lâm Phàm gật gật đầu, nhìn thoáng qua phía trước, thấy có rất nhiều đệ tử vẫn đang miệt mài cuốc đất nhổ cỏ.
Tiến độ làm cỏ cũng không tồi, có lẽ chỉ vài hôm nữa là có thể hoàn công.
– Tông chủ, đây là tông môn sao?
Phong Bất Giác nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng có chút ưu thương. Hắn có nghĩ qua Thánh Ma Tông hẳn là không lớn, nhưng lại không nghĩ được là rách nát nhường này.
Một rừng cỏ, cùng một căn nhà gỗ xấu xí thô kệch.
– Đúng, thế nào, không tệ lắm phải không?
Lâm Phàm nhìn mọi thứ trước mắt, cười hỏi.
Nơi này đang phát triển giống như dự tính của mình, không bao lâu nữa nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn.
Phong Bất Giác nhìn tông chủ, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời trái với lương tâm:
– Vâng!
Một tiếng “vâng” này, bao hàm hàng nghìn hàng vạn tình cảm của Phong Bất Giác.
Thôi, quên đi, chấp nhận.
Ít nhất còn có thể ở lại Thánh Tông.
Lâm Phàm vui vẻ trong lòng. Đây là tông môn của ca, chờ sau này Thánh Ma Tông trở thành Huyền Hoàng giới đệ nhất đại tông, bổn đại gia còn không phải là công thần lớn nhất.
Các sư huynh đệ, ở trên trời mọi người có thấy được không, sư đệ đang làm được rồi.
– Tông chủ, sau này ta ở nơi nào?
Phong Bất Giác lúc này hỏi.
Chỗ cũ ở ngoại môn sợ là sau này mình không ở được nữa, chỉ có thể ở lại ngọn núi này.
– Ngươi ấy hả…
Lâm Phàm nhất thời không biết trả lời như thế nào, liếc nhìn quanh một vòng.
– À, ngươi đi chặt một ít cây đi, học theo ta dựng một căn nhà là được.
– Hả…
Phong Bất Giác sửng sốt, tự mình dựng nhà?
– Con đường võ đạo không chỉ có tu luyện mà còn cần biết cách tự chiếu cố mình, tự mình làm tất cả, nếu không ngày sau xuất môn ra ngoài, ở nơi thâm sơn cùng cốc thì biết làm thế nào?
Lâm Phàm mặt không đỏ tim không nhảy nói ra một câu đạo lý, nhưng rõ ràng là cố ý dọa Phong Bất Giác.
Mà giờ khắc này Phong Bất Giác thật sự sợ:
– Tông chủ, đệ tử đã rõ.
– Ừm.
Lâm Phàm vui mừng gật gật đầu, nhưng trong lòng thì chửi ầm lên. Nơi này có mỗi cỏ, không tự mình động thủ, để bản đại gia hầu hạ chắc!
….
An bài tốt hết thảy, Lâm Phàm trở lại căn nhà gỗ của mình. Hắn vẫn còn có chút không rõ về một cước ban nãy.
Chỉ khẽ đưa chân lên lại sáng tạo ra công pháp mới, điều này thật sự ngoài ý liệu.
Từ sau khi hệ thống nâng cấp, Lâm Phàm cũng cảm giác có nhiều chuyện chưa rõ.
Lâm Phàm tra xét thử giới thiệu về Liêu Đản Cước.
“Liêu Đản Cước: công pháp không phẩm cấp. Hàm nghĩa: thấy khe hở là vung chân. Công pháp này chỉ có tác dụng với nam giới, do bên dưới của nam giới dày đặc dây thần kinh. Chiêu này nặng thì lập tức khiến địch nhân đánh mất chiến lực, sưng phù cục bộ, xuất huyết, thay đổi kích cỡ; nhẹ thì kích phát cơn giận của địch nhân, khiến địch nhân thực lực bạo tăng một trăm phần trăm. Có thể liên tục thăng cấp.”
Lâm Phàm giờ khắc này phục rồi. Tác dụng của Liêu Đản Cước khiến Lâm Phàm nhìn nó với cặp mắt khác xưa.
Đây không phải là một thanh kiếm hai lưỡi sao?
Nặng thì mất đi sức chiến đấu; nhẹ thì kích phát nóng giận, thực lực bạo tăng một trăm phần trăm.
Lâm Phàm cẩn thận suy nghĩ, cảm giác giới thiệu của kỹ năng này không phải không có lý.
Liêu Đản Cước nặng thì đích thật là làm cho người ta sống không bằng chết, nhưng nếu nhẹ một chút sẽ lập tức kích phát tiềm năng trong cơ thể người, làm cơn giận bốc lên, sản sinh suy nghĩ không chết không ngừng.
Không tồi, không tồi.
Lâm Phàm coi như vừa lòng với kỹ năng tự nghĩ ra, mà liên tục thăng cấp cũng làm cho Lâm Phàm rất là chờ mong, không biết thăng cấp lên sẽ thành cái dạng gì.
Nhưng giờ phút này, Lâm Phàm cảm giác mình hẳn là nên đi an ủi Diệp Thiếu Thiên một chút.
Tuy người này có chút càn rỡ, nhưng nhìn bộ dáng ban nãy, hình như rất thống khổ a.
Về sau còn đụng mặt nhiều, vẫn là nên đi an ủi một chút, biểu hiện tâm ý của mình.
—–oo0oo—–