Đám người Canh Dương Thiên trợn mắt nhìn, thầm nghĩ tiểu tử này cũng quá bỉ ổi đi, nhưng lúc này bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa, trận chiến này nhất định không thể tránh khỏi, dù họ có muốn trốn, Côn Lôn Thần Tông cũng không cho họ cơ hội đâu, trong chuyện này bọn họ chưa hẳn không có chỗ tốt.
Bọn họ đã tính qua, nếu Côn Lôn Thần Tông tổn thất một tên Thái Thượng lão tổ sẽ là tổn thất hết sức to lớn cho chúng, nếu xảy ra đại chiến, Thiên Địa Tông bọn họ cũng sẽ không ăn thiệt thòi quá lớn.
Tiên Vương quyết đấu với Tiên Vương, không thể phân thắng bại trong khoảng thời gian ngắn được, mọi người cũng đã rõ ràng kết quả cuối cùng ra sao, khi kết thúc chiến đấu, từ nay về sau tiềm lực Côn Lôn Thần Tông sẽ bị giảm mạnh, còn Thiên Địa Tông không những không thiệt hại mà lại còn kiếm lời to.
Hàn Quân Thiên thăng cấp Tiên một chuyện đại hỉ của Thiên Địa Tông, còn một chuyện tốt hơn nữa là tên tiểu tử kia biểu hiện ra năng lực vạn phần quỷ dị.
Bạch Thánh vừa định giết nhanh Lâm Phàm nhưng đã bị Canh Dương Thiên cản lại.
- Ngươi thật muốn như vậy?
Bạch Thánh giận dữ hét lớn.
Hiện tại Canh Dương Thiên cũng rất bất đắc dĩ nhưng giờ trong lòng hắn lại có một đoàn chiến ý mãnh liệt.
- Muốn đánh thì đánh đi, ngươi lắm lời quá!
Ầm ầm!
Thiên địa giờ khắc này có rất nhiều tiếng nổ phát ra.
Những cường giả đang vây xem cũng vội vàng tìm đường lui, bọn họ sợ bị vạ lây.
Tình huống hiện tại thật sự quá cuồng bạo, cuồng bạo đều mức khiến người ta run sợ.
Nhân vật cao tầng nhất của hai đại tông môn chiến đấu, một sự việc không bình thường chút nào, đây không phải chuyện mà bọn hắn có thể tham dự vào, nếu như bị dính đến, cho dù bị giết cũng không thể tìm ai phân xử được. Lâm Phàm mừng rỡ nhìn một màn đang xảy ra trước mắt, hắn bắt đầu phân tích tình huống, chiến đấu hiện giờ rất cuồng, lấy thực lực bản thân nhất định không giúp được gì, nhưng cái đồ chơi Xà Bông Nhãn Hiệu Lâm Thị này lại có tác dụng rất lớn nha, tuy chỉ còn hai lần công năng nhưng nó tuyệt đối có thể khiến vài tên Thái Thượng lão tổ của đối phương ăn thiệt thòi lớn.
Hiện tại hắn cũng không vội, phải cố gắng kiếm lời một trận thật lớn mới được, trước tiên cứ để Thái Thượng lão tổ hai phe cứng rắn đập nhau một hồi đi, sau đó mình sẽ làm ngư ông đắc lợi, thu hồi chiến quả hí hí.
Lúc này, Lâm Phàm đưa mắt nhìn chằm chằm vào tổng bộ Côn Lôn Thần Tông.
Bây giờ ở đó tự nhiên không có cường giả canh giữ, với tu vi Tiên tôn của mình tuyệt đối có thể quét ngang.
Xèo!
Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng trốn vào hư không chạy về hướng Côn Lôn Thần Tông.
Bạch Thánh tự nhiên nhìn thấy thân ảnh Lâm Phàm vì hắn vẫn luôn chăm chú theo dõi tên này, bây giờ hắn thấy tiểu tử này đang chạy nhanh về phía Côn Lôn Thần Tông, tâm thần hắn nhất thời cuống lên.
- Bạch Thánh, đối thủ của ngươi là ta, chớ có khinh thường chứ!
Canh Dương Thiên đánh xuống một chưởng, hư không hoàn toàn phá diệt, hắn cùng Bạch Thánh rất khó phân thắng bại, nếu còn tiếp tục đánh thì ai thắng ai thua quả thực rất khó nói.
Không phân ra thắng bại trong khoảng thời gian ngắn được.
Những cường giả Tiên Vương đều có nội tình tương đương, nên không thể giải thích ai mạnh ai yếu, mà giờ Canh Dương Thiên nhìn thấy tiểu tử kia đang như một cơn gió chạy về phía Côn Lôn Thần Tông, trong lòng cũng cười nhạt một tiếng, xem ra tổng bộ Côn Lôn Thần Tông gặp xui xẻo lớn rồi.
Mặc dù tu vi tiểu tử này không phải Tiên Vương nhưng với thực lực của mấy tên còn lại trong Côn Lôn Thần Tông bây giờ, không có ai là đối thủ của hắn.
Cho dù là những cường giả Tiên Tôn cảnh kia nói không chừng cũng phải ăn thiệt lớn trong tay tên đệ tử này mất. Mà lúc này, mấy tên đệ tử Côn Lôn Thần Tông giống như gặp ma.
- Tên kia đang bay về hướng chúng ta kìa!
- Mau lui lại đi, chúng ta không phải đối thủ của hắn.
- Cứu mạng a, ai tới cứu chúng ta với. Tình cảnh nãy giờ diễn ra như thế nào bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn, tên kia không phải người đâu.
Tông chủ họ đã chết trong tay của đối phương, hơn nữa ngay cả Tề Thiên lão tổ cũng bị hắn giết.
Ầm!
Lâm Phàm từ trên cao hạ xuống rơi vào tổng bộ Côn Lôn Thần Tông, một ít đệ tử xung quanh nhìn thấy hung nhân này, lập tức kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng lùi về phía sau.
Bây giờ, Lâm Phàm cũng chưa dùng tới đám Tiên khi sau lưng, chúng vẫn đang trôi nổi phiêu phù ở đó, khiến bọn họ bị doạ cho ngốc.
Cái tên này nhất định không phải con người. Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, đây là tổng bộ của Côn Lôn Thần Tông nha, bây giờ đám Thái Thượng lão tổ của chúng đang bận đánh nhau rồi, nơi đây đã không còn tuyệt thế cường giả trấn thủ, như vậy có nghĩa không ai có thể ngăn cản đường đi của Lâm Phàm ta nữa.
- Côn Lôn Thần Tông bất diệt, ta liều mạng với người.
Vừa lúc đó, trong đám người có một đệ tử giết tới Lâm Phàm.
Lâm Phàm cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, một tát đánh bay.
- Nhìn ngươi cũng không tệ lắm nên ta không giết ngươi.
Vào lúc này mà vẫn còn đệ tử đứng ra, Lâm Phàm không thể không phục được, nên hắn hạ thủ lưu tình, không muốn giết người kia.
Huống hồ, hắn cũng không phải Cuồng Ma thích giết người, chỉ có cường giả chân chính mới là mục tiêu của hắn thôi, còn những tôm tép nhỏ này hắn không muốn đụng đến, để cho bọn họ cố gắng trưởng thành, nói không chừng sau này lại xuất hiện một tên cường giả ấy chứ, chuyện này rất khó nói nha.
- Bảo khố Côn Lôn Thần Tông nằm ở đâu vậy? Ai đó nói cho ta biết được không?
Lâm Phàm hỏi đám đệ tử đứng xung quanh. Nhưng bọn họ chỉ đều cảnh giác nhìn Lâm Phàm, họ sao khai ra nơi quan trọng nhất của tông môn nói cho đối phương biết được.
- Thiên Địa Tông các ngươi khinh người quá đáng!
Đúng lúc này, một đạo cầu vồng từ trên trời giáng xuống.
Đệ tử Côn Lôn Thần Tông nhìn thấy người tới, nhất thời đại hỉ.
- Phó tông chủ Hình Thiên đến rồi... Lâm Phàm định nhãn nhìn tới, khóe miệng khẽ nhếch, cường giả Tiên Tôn cảnh không sai nhưng yếu hơn Thái Càn Thiên rất nhiều.
- Ngươi đừng làm càn nữa được không? Thiên Địa Tông chúng ta xưa nay không khi dễ người bao giờ, chúng ta công bằng quyết đấu ngươi có hiểu hay không, ta nghĩ ngươi nên nói một chút về nơi đặt tàng bảo các của Côn Lên Thần Tông đi?
Lâm Phàm hỏi.
- Nằm mơ.
Hình Thiên giận dữ hét lớn, hắn không ngờ Thiên Địa Tổng dám làm càn như vậy, càng không nghĩ tới bọn chúng dám khai chiến với Côn Lôn Thần Tông hắn, hơn nữa tình hình chiến đấu còn hết sức kịch liệt, chiến đấu mãi mà Côn Lôn Thần Tông cũng không chiếm được thượng phong.
- Aiii, thực sự không biết hợp tác chút nào.
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Những người này không phối hợp chút nào cả, mình cũng không muốn đại khai sát giới mà chả ai biết điều hết.
Ai u, ai u... Đúng lúc này, Hình Thiên đột nhiên ra tay, hắn bay đến trước mặt Lâm Phàm rồi đấm ra một quyền, dư chấn một quyền toả ra chấn động thiên địa.
Chết đi...
Những đệ tử xung quanh hưng phấn gào thét nhìn thấy cảnh này.
- Phó tông chủ, cố lên.
- Hãy để người này biết lợi hại của tông môn chúng ta.
- Không sai, nhất định phải báo thù cho tông chủ.
- Tông chủ chết rất thảm a, người tốt như vậy mà lại bị tên kia chém giết, quả thật đáng hận mà. Trong mắt Hình Thiên lập loè tinh quang, hắn phải xuất ra thực lực mạnh nhất đối phó tên này, hắn muốn báo thù cho tông chủ.
Lâm Phàm khẽ cười nhìn nắm đấm không ngừng phóng đại trước mắt.
- Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước...
Đã rất lâu rồi hắn không thi triển chiêu này, xem tý nữa thì quên mất luôn nó.
Nhưng nhìn tình huống bây giờ không thể không sử dụng,đối phương đã dạng hai chân để lộ ra chỗ yếu nhất như thế, tự dưng làm mình nhớ đến chiêu này.
Ầm!
Một tiếng động vang lên giòn giã. Côn Lôn Thần Tông trở nên an bình hẳn, những đệ tử đang vui mừng kia cũng an tĩnh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, giống như gặp phải quỷ.