Mọi người Bách Hoa Tông đều kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Lâm sư muội gọi người kia là tiểu đệ, quan hệ của họ đến cùng là thế nào?
Tông chủ Bách Hoa Tông mắt loé tinh quang nhìn hình ảnh trước mắt, nàng không ngờ đệ đệ Hàm Ngọc lại mạnh như thế.
- Tỷ không sao chứ?
Lâm Phàm hỏi.
- Không có chuyện gì.
Lâm Hàm Ngọc lắc đầu.
- Sao đệ biết ta gặp nguy hiểm mà đến cứu vậy?
Lâm Phàm mỉm cười giải thích.
- Tiên khí đệ đưa tỷ có ấn ký của đệ, đệ cảm nhận được tình huống tỷ đang đối mặt, nên đã chạy từ tông môn tới đây. Lâm Hàm Ngọc hạnh phúc gật đầu, chuyện lúc trước tiểu đệ không những không trách tội mà còn kịp thời tới cứu nàng, điều này khiến trong lòng nàng rất cảm động.
Lâm Phàm theo chân Lâm Hàm Ngọc đi tới Bách Hoa Tông. Tông chủ Bách Hoa Tông lập tức nghênh tiếp, nàng nhìn không thấu tu vi Lâm Phàm nên càng cung kính hơn, may là Bách Hoa Tông các nàng không biết chuyện xảy ra tại Côn Lôn Thần Tông, chứ nếu không, sợ rằng các nàng đã sớm bị hù chết rồi.
Các nữ đệ tử Bách Hoa Tông đều chú ý tới Lâm Phàm, các nàng không ngờ cường giả như vậy lại là đệ đệ Lâm sư muội, từng kế vặt cũng bắt đầu được nhen nhóm trong lòng.
Lâm Phàm cũng chỉ gật đầu đối với tông chủ Bách Hoa Tông, sau đó nói.
- Lai lịch những người này có chút thần bí, thực lực cũng rất mạnh nên ta nghĩ các người nên dời đi địa phương khác đi.
Đây là kiến nghị của hắn còn đối phương có nghe hay không thì là chuyện của các nàng rồi.
Tuy mình không coi những người kia vào mắt nhưng đối với những người trong Bách Hoa Tông, chúng đã là cường giả bên trong cường giả, nếu không phải Lâm Phàm tới kịp, chắc Bách Hoa Tông cũng tan thành mây khói rồi, triệt để bị tiêu diệt.
Tông chủ Bách Hoa Tông nghe xong nhất thời rơi vào trầm tư, nàng thật sự không biết mình nên làm thế nào cho phải.
- Tỷ, ngươi đi theo ta đi, chỉ sợ ở đây sẽ còn thêm nguy hiểm, ta thấy những người vừa rồi có lẽ chỉ là tiên phong thôi, sau này chắc sẽ có cường giả kinh khủng hớn đến nữa đó.
Lâm Phàm nói.
Hắn không muốn để Lâm Hàm Ngọc ở lại đây.
- A...
Lâm Hàm Ngọc do dự sau đó nhìn tông chủ nói.
- Tông chủ, chúng ta dời đi đi, tình huống vừa rồi người cũng nhìn thấy rồi đó nếu như những người kia còn tới nữa, chỉ sợ tất cả sẽ chết hết.
Tông chủ Bách Hoa Tông lắc đầu.
- Chúng có thể đi đâu được?
Lâm Hàm Ngọc nhìn Lâm Phàm, nàng cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào.
Lâm Phàm không có cảm xúc nói.
- Đều đi Thiên Địa Tông.
Hắn nhớ tới mấy tên sư đệ trong Thiên Địa Tông, không khỏi cảm thán một tiếng, sư huynh chỉ có thể giúp các ngươi tới đây thôi, còn thành công hay không chỉ có thể nhìn chính các ngươi rồi.
Tông chủ Bách Hoa Tông vừa nghe thế nhất thời vui vẻ hẳn lên, nàng mong điều này từ lâu rồi, nếu có thể ôm bắp đùi Thiên Địa Tông sẽ là một chuyện cực kỳ tốt nha.
Tông chủ Bách Hoa Tông gật đầu đồng ý, trên mặt lộ nụ cười rất tươi.
- Vậy lên đường thôi.
Lâm Phàm dứt khoát nói.
Hắn xòe bàn tay, nắm trọng Bách Hoa Tông, dùng tay mình nhổ tận gốc cả một tông môn giơ lên. Pháp lực này khiến người ta trợn mắt há mồm. Mọi người Bách Hoa Tông thấy cảnh này cũng triệt để
kinh ngạc.