Đúng lúc này, hư không lại có một trận mưa to, những hạt mưa không phải bình thường, chúng nhanh chóng dập tắt dung nham và trị liệu cho những binh sĩ Nguyệt Ảnh đại lục bị dung nham thương tổn, để bọn chúng hoàn toàn khôi phục, một chút vết sẹo cũng không có.
- Thủy Thần đang phù hộ chúng ta.
Thời khắc này, trong đại quân Nguyệt Ảnh đại lục vang lên từng tiếng ca tụng, bọn chúng đang ca tụng một vị chí cao Chủ Thần vô thượng.
Lâm Phàm ngẩng đầu ngước nhìn hư không, trên đó xuất hiện một dòng sông dài xanh biết vô cùng nhu hòa. Bất kỳ chỗ nào dòng sông đi qua đều khiến toàn bộ thực vật nơi đó nở rộ, như được tiếp sức sống. Dòng sông từ từ cô đọng, biến thành một vị mỹ nhân. Cô gái có một mái tóc dài xanh lục, phiêu đãng trên không trung, dung nhan tuyệt thế của nàng gần như không tồn tại trên thế giới này, khiến vạn vật thế gian đều phải mặc cảm.
“Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh” Nàng đẹp đến cực hạn, có thể gọi là đệ nhất mỹ nhân cũng không quá đáng, đặc biệt là vóc người có lồi có lõm, ngực tấn công mông phòng thủ, sợ rằng tất cả nam nhân trong thiên hạ đều không thể dời ánh mắt ra khỏi người nàng.
- Quả nhiên là mỹ nhân!
Lâm Phàm không khỏi cảm thán, khi đám người Hoa Thanh Tiên nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, cũng đều cúi đầu xuống, các nàng bình thường rất tự tin đối với dung nhan chính mình, nhưng khi nhìn thấy cô gái này, bọn họ lại phát hiện, sự chênh lệch giữa giữa mình và đối phương thật sự quá lớn, căn bản không cùng cấp bậc, ở trước mặt cô gái này, các nàng giống như một con vịt nhỏ xấu xí.
- Tên thổ dân ngươi dám chém các con ta? Thủy Thần lên tiếng hỏi, âm thanh của nàng giống như những tiếng chuông bạc nghe thấy nó cũng là một sự hưởng thụ. Lâm Phàm cười lạnh, mỹ nhân hắn đã thấy nhiều, tuy nói mỹ nhân trước mắt có khí chất vô cùng đặc thù, khiến hắn vô cùng hứng thú, giết mỹ nhân này mới là chuyện sảng khoái nhất, đặc biệt là loại mỹ nữ cao cao tại thượng, cảm giác khi giết nàng chắc chắn rất vui sướng.
- Thích thì giết, ngươi quản được chắc? Lâm Phàm ngẩng đầu hai mắt hắn phát ra vô tận chiến ý, hắn sẽ không coi thường bất cứ kẻ địch nào, tuy thực lực Thủy Thần không bằng Chiến Thần và Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, nhưng cũng là cường giả Tiên Vương cảnh cao cấp nhất.
Thủy Thần nhìn tên thổ dân kiêu ngạo dưới đất như một con kiến, nhưng nàng đã không dám coi thường hắn nữa khi cảm nhận được khí tức trên người đối phương.
- Đi thôi, tiếp tục tiến lên, hãy cứu vớt những thổ dân tội nghiệp kia.
Thủy Thần nhẹ giọng ra lệnh, ở đây giao cho nàng, còn đại quân cứ tiếp tục chinh chiến.
- Vâng, thưa Thủy Thần.
Đối với những sinh linh này mà nói, Chủ Thần là chí cao
vô thượng, bọn họ chỉ cần nghe lời là được.
Nghe vậy Lâm Phàm cười lạnh một tiếng.
- Muốn ly khai trước mặt ca, phải xem ngươi có bản lĩnh cản được ca không đã.
Lâm Phàm giang hai tay ra như muốn ngăn cách thiên địa, một luồng pháp lực cường hãn ngưng tụ, hư không xung quanh bị đè ép, không ngừng nứt toác. Tiên Vương quả nhiên cái thế vô song, một khi Tiên Vương đã muốn giết người nào đó, không có ai có thể làm khó được hắn. Đặc biệt khi hắn đã sống sót sau cuộc chiến với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật và Chiến Thần, điều đó càng khiến chiến ý Lâm Phàm sôi trào mãnh liệt, cường độ thân thể cũng đạt đến cảnh giới trước nay chưa từng có.
Thời khắc này, hắn cũng không thi triển bất kỳ thần thông nào, chỉ lấy pháp lực hùng hậu trấn áp tất cả, hắn đã muốn thi triển tuyệt chiêu.
- Hư không giảo sát.
- Hát!
Xoạt xoạt!
Cả phiến hư không đều không chịu nổi sức mạnh cuồng bạo của Lâm Phàm, nứt toác không ngừng, hai tay Lâm Phàm bắt đầu bành trướng, pháp lực hùng hậu dung nhập vào trong hư không, khiến thiên địa xung quanh trực tiếp bị biến dạng.
- Đều chết đi cho ta...
Một đạo thanh âm vô cùng hùng hậu truyền đến, Lâm Phàm chặp hai tay lại, khiến một vùng thế giới lâm vào bóng tối, hai bên hư không đang bị Lâm Phàm làm biến dạng, trở nên đặc biệt nguy hiểm, những binh sĩ Nguyệt Ảnh đại lục trong vùng hư không đó bị đánh thành vô số mảnh vỡ.
- Ngươi dám!
Thủy Thần giận dữ hét lớn nhưng hết thảy đều đã muộn.
Lâm Phàm cười ha ha, buông hai tay ra, hư không bị hắn vỏ nát như một tờ báo giờ đã khôi phục như ban đầu. Nhưng lúc này trước mặt hắn, đã không còn bất cứ thứ gì, ngay cả ngọn núi, rừng cây cũng tiêu tan, chỉ còn sót lại một mảnh đất trống rỗng, mênh mông vô bờ, đám bạch Vân trên bầu trời cũng tan thành mây khói, lộ ra bầu trời một nửa trong xanh, một nửa đỏ bừng.
Trong đầu Lâm Phàm vang lên vô số tiếng hệ thống thông báo.
Lâm Phàm đóng nó lại, cho dù hắn có giết hết những con kiến hôi kia cũng không cách nào thăng lên được Thiên Quân cảnh, số kinh nghiệm tấn cấp đã không phải dựa vào giết những con kiến hội này nữa. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu nhìn Thủy Thần.
- Hôm nay, ca muốn đồ thần!