Đám người Hoa Thanh Tiên cảm thấy khó chịu, nàng đang vô cùng khó thở, lần đầu tiên các nàng nhìn thấy Lâm Phàm động thủ, các nàng cũng chỉ được nghe người khác kể lại chuyện ở Côn Lôn Thần Tông thôi. Nhưng bây giờ, các nàng thật sự nhìn thấy Lâm Phàm tự mình động thủ, làm các nàng bị doạ sợ.
Thật ác!
Theo các nàng, Thủy Thần là nữ nhân xinh đẹp không gì tả nổi, có thể nói là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian này, nhưng cái tên Lâm Phàm kia giống như bị mù làm như không thấy vẻ đẹp đó, ra tay trấn áp, hắn ra chiêu cực kỳ tàn nhẫn, các cảm giác mình rất may mắn, nếu các nàng trở thành kẻ địch của hắn, kết cục các nàng sợ rằng sẽ dị thường thê thảm.
Lâm Phàm từ từ đáp xuống mặt đất, sải bước tới trước cúi đầu nhìn vào hố sâu, khóe miệng liền lộ vẻ tươi cười.
- Làm sao, bây giờ ngươi có cảm tưởng gì? Cảm giác bị một thổ dân đánh thành chó chết thế nào?
Lạch cạch!
Một bàn tay duỗi ra từ hố sâu, bắt lấy chân Lâm Phàm, trong đó truyền ra những tiếng yếu ớt như một người sắp chết. Đúng lúc đó, một viên tinh hạch hình lục giác tản ra lưu thủy đang chậm rãi chống đỡ một bàn tay khác.
- Ta sẽ thần phục ngươi, xin ngươi đừng giết ta!
Trong hố sâu truyền đến âm thanh hư nhược của Thủy Thần.
Cầu xin!
Sợ hãi!
Sợ hãi!
Trước kia Thủy Thần nàng chưa bao giờ nghĩ tới đám thổ dân của mảnh đại lục này lại mạnh đến thế, bọn họ cường hãn đến mức khiến Chủ Thần chi tâm của nàng cảm thấy sợ hãi, chỉ có thần phục, mới có thể bảo lưu tính mạng. Vào lúc này, nàng muốn thần phục vô điều kiện, chỉ cần giữ được tính mạng là được rồi.
- Đề nghị của ngươi khiến ta rất phân vân.
Lâm Phàm cười khẽ, sau đó nói tiếp.
- Đám Chủ Thần các ngươi không phải đều cao cao tại thượng, thần uy cuồn cuộn sao? Sao ngươi lại yếu đuối như thế?
m thanh Thủy Chi Chủ Thần tiếp tục truyền đến.
- Van cầu ngươi, hãy buông tha cho ta, ta sẽ trở thành đầy tớ của ngươi, ngươi muốn ta làm gì, ta đều nguyện ý.
- Ai...
Lâm Phàm thở dài một hơi.
- Nếu như vừa mới bắt đầu, ngươi nói như vậy với ta, ta chắc chắn sẽ suy tính một chút, đáng tiếc hiện tại... đều đã quá muộn.
Lâm Phàm đứng thẳng người lại, trong đôi ánh mắt đầy vẻ miệt thị đang tản ra vô tận sát ý.
- Thật xin lỗi, ta nhìn ngươi không thuận mắt, nên...
Lâm Phàm đạp một cước lên viên tinh hạch hình lục giác, âm thanh như thủy tinh vỡ vang lên, viên tinh bị vỡ nát trong nháy mắt, lực lượng Chủ Thần ẩn chứa trong đó bạo phát ra ngoài, nó như một đám mây xanh lam xinh đẹp, tung bay trong thiên địa.
- A...
Thủy Thần liền hét một tiếng đau đớn, sau đó quát to.
- Tên thổ dân ti tiện, sẽ có người báo thù cho ta, ngươi chỉ có con đường chết... Tỷ tỷ cứu ta...
- Bây giờ ngươi có gọi cho ai cũng không cứu được ngươi.
Lâm Phàm cười nhạt, hắn lại giết thêm một vị Chủ Thần, cảm giác này quả thật quá thoải mái.
- Keng, chúc mừng Kí chủ đã chém giết Thủy Thần.
- Keng, chúc mừng Kí chủ tăng...điểm kinh nghiệm. Sau khi hệ thống thông báo, khóe miệng Lâm Phàm khẽ nhếch, Quang Minh Thần đã bị hắn bẫy chết, giờ hắn lại giết Thủy Thần, điều này tạo nên tổn thất to lớn cho Nguyệt Ảnh Đại lục. Hắn nghe nói Nguyệt Ảnh đại lục chỉ có bảy mươi hai vị Chủ Thần, chỉ cần giết bọn chúng, tất cả những thứ này sẽ kết thúc.
- Ha ha...
Lâm Phàm ngửa lên trời thét dài.
- Hải Tảo thật lợi hại.
Bọn nhỏ ở phía xa hoan hô, như đã bị người lớn nhanh chóng che miệng lại, hắn là Tiên Nhân cường đại, sao gọi người ta là Hải Tảo được nữa, nếu khiến đối phương tức giận, hậu quả chắc chắn rất khủng khiếp.
Lâm Phàm nhìn đám nhỏ.
- Các tiểu tử, ánh mắt các ngươi rất tốt, chờ sau này lớn lên ta sẽ mang các ngươi theo lăn lộn.
Bọn nhỏ làm sao hiểu được hết ý trong lời hắn nói, chỉ có người thân bọn chúng cảm thấy vui mừng, cảm giác như ông bà tổ tiên phù hộ, họ lập tức quỳ xuống đất, họ to.
Cảm tạ Tiên Trưởng.
Đám người Hoa Thanh Tiên cũng cung kính nhìn Lâm Phàm, họ không dám hó hé, trong mắt họ, hắn là một nhân vật hết sức khủng bố, ai trêu chọc hắn đều phải chết, hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, không bận tâm đối phương là ai, có phải tuyệt thế khuynh thành mỹ nữ hay không cũng như nhau, chỉ cần đắc tội hắn, hắn sẽ chém chết, tuyệt không nương tay.
Lâm Phàm không có bất kỳ hứng thú nào đối với đám người Hoa Thanh Tiên. Sau đó, hắn dẫn tất cả mọi người về Thiên Địa Tông. Sau trận chiến với Chiến Thần và Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, lại khiến hắn biến thành một kẻ ngốc, để Lâm Phàm rất bất đắc dĩ. Bất quá cũng không sao, giờ hắn đã khôi phục kí ức, mà thực lực bản thân cũng đề cao không ít, con đường từ Tiên Vương lên Thiên Quân là một con đường dài, do giác quan thứ sáu hắn cảm giác được như thế, coi như hắn có nắm giữ hệ thống, thì chuyện tấn thăng đến cảnh giới chí cao Thiên Quân cũng không phải việc đơn giản. Bây giờ, hết thảy đều đã không sao, kẻ địch tới bao nhiêu, hắn giết bấy nhiêu, đánh không thắng cũng phải đánh.
Người sống trên đời không nên quá coi nặng sinh tử, không phục thì cứ phản kháng, đây là quy tắc làm việc của Lâm Phàm, bất kể là ai, chỉ cần chọc đến hắn, hắn sẽ chém giết không nương tay. Lúc này, hắn mang theo mọi người chạy về hướng Thiên Địa Tông.