Dịch & biên: †Ares†
oOo
- Sư thúc, sư điệt không được rồi.
Tông Hận Thiên tiếc nuối nói.
Từ sau khi được “buff”, Tông Hân Thiên vẫn chưa khôi phục nổi khí lực, có thể đứng cũng đã là rất cố gắng rồi.
- Không có việc gì…
Lâm Phàm khoát tay áo, bình thản nói.
Tông Hận Thiên thấy sư thúc bình tĩnh như vậy thì trong lòng cũng ổn định lại. Xem Lâm sư thúc như vậy, nhất định là có nắm chắc thắng lợi.
Về phần có mình hay không, hẳn là đã không sao cả.
Giờ phút này Lâm Phàm nhìn ba đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, trong lòng cũng thấy lúng túng. Lần này hố to rồi.
Dựa theo thực lực của cả ba đệ tử này, một người hắn cũng không đánh nổi.
Mặc dù hắn cũng không thể bại vì không sợ nhận đòn, thế nhưng chẳng lẽ cứ đứng im cho đối phương đánh?
Đợi lát nữa nếu lên sân đấu mình nên làm cái gì bây giờ?
Giờ phút này, khán giả cũng xì xào bàn tán. Ai nấy đều nhìn ra Thánh Tông đang rất bất lợi.
- Mọi người nói kết quả sẽ thế nào?
- Không biết, ba gã đệ tử Cửu Tiêu Tông kia đều rất mạnh.
- Ừm, mà Tông sư huynh lại giống như kiệt sức rồi, chỉ còn một mình Lâm sư thúc chống đỡ, tình huống có vẻ không ổn.
- Đúng rồi, các ngươi có biết Lâm sư thúc tu vi thế nào không?
Một gã đệ tử tò mò hỏi.
- Ặc… Không biết…
....
Lâm Phàm biết mình nhất định phải nghĩ ra một cách nào đó, tuyệt đối không thể đối cứng với cả ba gã này.
Nhất định phải tìm cách để chỉ phải đánh với Tân Phong, lúc ấy may ra còn có cửa.
Lâm Phàm tiến lên một bước, khẽ ngẩng đầu:
- Tân Phong, chúng ta đều là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất, cũng đừng có lãng phí thời gian nữa, hai chúng ta lên sân đấu đánh một trận luôn đi?
Tân Phong nhìn Lâm Phàm, căm giận đáp:
- Được!
Lâm Phàm nói như vậy, đệ tử Cửu Tiêu Tông không ai có câu oán hận nào. Đúng như lời Lâm Phàm, Tân Phong chính là thiên kiêu mạnh nhất của Cửu Tiêu Tông, không ai dám phản bác chuyện này.
Tiếp tục lãng phí thời gian, không bằng lập tức để hai người bọn họ quyết đấu thắng thua.
- Vô Nhai huynh, đệ tử này của huynh cũng thông minh đấy, biết tính cách đồ đệ ta mà gài. Nhưng đây chẳng qua là khôn vặt thôi, lát nữa cũng vẫn sẽ thua.
Lương Dịch Sơ nói.
- Vậy huynh cho rằng đấu bình thường tiếp kết quả sẽ thế nào? Còn có gì khác sao? Như thế không phải lãng phí thời gian?
Vô Nhai nói.
....
Giờ phút này Lâm Phàm và Tân Phong đứng đối diện nhau ở trên đài tỷ võ, nhìn chằm chằm lên đối phương.
- Việc hôm qua là do ta quá sơ suất, hôm nay ngươi đừng hòng thực hiện được.
Tân Phong vẫn luôn canh cánh chuyện hôm qua trong lòng, cũng nhớ rõ viên gạch kia rất cổ quái, bởi vậy lần này hắn tuyệt đối sẽ không để đối phương có cơ hội tiến lại gần mình.
- Ài, Phong huynh, việc hôm qua cũng là do ta quá đáng. Sau khi trở về, ta cũng đã tự kiểm điểm mình thật nhiều, xin lỗi huynh.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, nói.
- Hừ, nhiều lời vô ích, đệ tử thiên kiêu mạnh nhất nhất định là Tân Phong ta.
Tân Phong quát lớn.
Lâm Phàm thấy ánh mắt thề không bỏ qua của Tân Phong thì lập tức vận chuyển đại não, nhanh chóng nghĩ cách.
Giờ khắc này, trận chiến thiên kiêu mạnh nhất cuối cùng rốt cuộc bắt đầu.
Vô số đệ tử ngừng cả hô hấp, nhìn không chớp mắt lên đài tỷ võ.
Trên đó là hai vị phong tư trác tuyệt, đại biểu cho đệ tử thiên kiêu mạnh nhất của hai tông.
Một trận chiến này tới cùng như thế nào? Ai thua ai thắng, bọn họ đều chờ mong vạn phần.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy không khí tại hiện trường đã trở nên áp lực vô cùng. Trên đài tỷ võ phảng phất có hai tia sét đang va chạm lẫn nhau, phát ra khí tức làm lòng người kinh hãi.
Lương Dịch Sơ và Vô Nhai liếc nhau rồi cùng cười, không hề có cảnh tượng tranh cãi lúc trước, phảng phất như là đang chờ mong cái gì đó.
- Dịch Sơ huynh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là trên đài tỷ võ nhỉ?
Vô Nhai cười hỏi.
- Đúng vậy. Nháy mắt một cái đã một trăm năm, thời gian trôi nhanh thật. Thế nhưng cảnh tượng lúc đó ta vẫn còn nhớ như in. Lúc ấy huynh bị ta đánh đến phát khóc, cứ nhớ lại là lại thấy buồn cười.
Lương Dịch Sơ nhớ lại chuyện cũ nói.
- Cũng một trăm năm rồi mà tính xấu của huynh vẫn không đổi, lúc ấy ai đánh khóc ai chắc không cần ta nói đi.
Vô Nhai liếc mắt một cái, tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ.
- Vô Nhai huynh, huynh đừng có già lão hồ đồ. Nếu năm đó không có Yến tông chủ thì ngôi thiên kiêu mạnh nhất đã thuộc về ta rồi.
Lương Dịch Sơ nói.
- Được rồi, không tranh luận với huynh nữa. Lần này Cửu Tiêu Tông của huynh nhất định phải thua.
- Nói cứ như thật.
....
Giờ phút này, trên đài tỷ võ.
- Ài…
Lâm Phàm thở dài một tiếng.
- Phong huynh, Thánh Tông và Cửu Tiêu Tông là bạn tốt của nhau, hai người chúng ta chớ phá hủy quan hệ này. Có điều một trận chiến này là không thể tránh, cho nên xin mời huynh ra chiêu.
- Hừ.
Tân Phong hừ lạnh một tiếng, toàn thân khí thế tăng vọt, từng đạo kiếm ý ngưng tụ thành sáu thanh trường kiếm chói lọi, sắc bén vô cùng, toát ra uy thế vô thượng mà trôi nổi phía sau hắn.
Lâm Phàm tiến lên từng bước, hờ hững nói:
- Đến đây đi…
Hiện giờ Lâm Phàm mới là cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn, chiến lực cao nhất đại khái khoảng Nhập Thần đỉnh, làm sao đánh nổi Tân Phong là Tiểu Thiên Vị cao giai chứ.
Thế nhưng có đôi khi thực lực không phải tất cả, mà mấu chốt là ở đầu óc.
- Ta sẽ không lấy tính mệnh của ngươi.
Tân Phong lạnh lùng nói, ngón tay vung lên, một thanh trường kiếm từ kiếm ý ngưng tụ ở phía sau hắn phóng ra, rít gió mà đâm tới Lâm Phàm.
- Dịch Sơ huynh, ngộ tính đệ tử thân truyền này của huynh thuộc hàng đầu đấy, không ngờ đã tu luyện Thương Thiên Kiếm tới cảnh giới Hư Không Kiếm.
Vô Nhai cảm thán nói.
Lương Dịch Sơ cười cười:
- Đương nhiên, nhưng vẫn phải tôi luyện thêm. Cảnh giới đủ, còn ý cảnh vẫn kém một chút.
Thanh trường kiếm kia vẽ ra một luồng sáng tuyệt đẹp trong hư không, khí thế lăng lệ đến độ các đệ tử đang quan sát dưới đài cũng có thể cảm nhận được kiếm ý mãnh liệt trong đó.
- Lâm sư thúc làm sao vậy? Tại sao vẫn không nhúc nhích?
Các đệ tử thấy Lâm Phàm vẫn đứng im thì kinh hô lên.
Thương Thiên Kiếm là kiếm pháp mà Lương Dịch Sơ thu được từ một di tích thượng cổ, lấy số chín làm cực hạn, tu luyện tới cảnh giới cao nhất sẽ có thể cô đọng thành chín thanh trường kiếm trong hư không.
Hiện giờ Tân Phong cô đọng sáu thanh trường kiếm, đã đạt tới cảnh giới Hư Không Kiếm.
Mà lúc này trường kiếm ngưng tụ thành kiếm ý kia đã bay sát tới ngực Lâm Phàm, nhưng Lâm Phàm lại vẫn không nhúc nhích.
Ngay tích tắc kiếm chạm trúng, Lâm Phàm không nghe tiếng hệ thống nhắc nhở exp tăng lên, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng đang ở thời khắc mấu chốt, hắn cũng không có thì giờ tiếc nuối lâu, lập tức giả vờ lùi thân về sau rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ khắc này tất cả mọi người dại ra.
Không một ai dám tin, Lâm Phàm lại cứng rắn đỡ lấy một kích này.
Yến tông chủ và Vô Nhai cũng phải đổi sắc mặt.
- Vì sao ngươi không đỡ?
Tân Phong phẫn nộ quát.
- Chẳng lẽ ngươi lại muốn nhục nhã ta?
Lâm Phàm lau máu tươi vương ở khóe miệng, đứng thẳng người dậy:
- Việc hôm qua, ta nhận một kiếm để tạ tội với huynh.
Tân Phong nghe thế, vẻ kinh ngạc hiện trên khuôn mặt lạnh băng:
- Ngươi…
Hắn thật không ngờ đối phương lại vì muốn xin lỗi mình mà cứng rắn chịu một kiếm của mình…
- Phong huynh, còn có năm kiếm, đến đây đi.
Lâm Phàm ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc nói.
Vẻ mặt vô hối kia làm cho các đệ tử đang quan chiến không khỏi động dung.
Mà nét mặt của các đệ tử thiên kiêu Cửu Tiêu Tông cũng phát sinh biến hóa. Bọn họ không nghĩ gã mà bọn họ ghét nhất lại có hào khí ngất trời như thế.
Giờ phút này Tân Phong cũng có chút động dung, nhưng vừa nhớ tới binh khí theo mình bao nhiêu lâu bị người này hủy diệt thì lại bốc lên lửa giận.
- Hừ, ta khuyên ngươi tốt nhất đánh trả, nếu không chết cũng đừng trách ta.
Tân Phong lạnh lùng nói.
- Sư thúc, đánh lại đi.
Tông Hận Thiên hô lớn.
- Sư thúc, đánh trả đi…
Các đệ tử Thánh Tông cũng hô to lên.
- Ngươi nghe thấy đồng môn của ngươi khuyên gì chưa. Tốt nhất là ngươi nghe theo bọn hắn, một kiếm vừa rồi là kiếm yếu nhất…
Tân Phong nói.
Lâm Phàm đứng im tại chỗ, lắc lắc đầu:
- Sáu kiếm là sáu kiếm, ta bất cẩn hủy mất binh khí của Phong huynh nên luôn áy náy trong lòng, nhất định phải nhận sáu kiếm để bồi tội. Cho dù ta có chết thì cũng là gây tội phải chịu tội.
....
- Yến tông chủ, Vô Nhai huynh, hai người xem…
Lương Dịch Sơ có chút khó xử nói.
- Đồ đệ của ta tuy mới luyện tới cảnh giới Hư Không Kiếm, nhưng càng về sau thế kiếm lại càng mạnh, lấy thân thể ngạnh kháng, chỉ sợ…
Hắn chưa nói hết câu, kiếm thứ hai mang kiếm ý còn mãnh liệt hơn kiếm thứ nhất đã phá không mà ra.
- Phụtttttt…
Giờ khắc này, Lâm Phàm lại ngã xuống đất, máu tươi phun lên đầy trời.
- Kiếm thứ ba…
Lâm Phàm lại đứng lên, tiến về phía trước, đối diện với Tân Phong.
- Phong huynh, huynh không cần lưu thủ. Ta biết trong lòng huynh có hận ý với ta, cứ việc phát tiết ra đi, ta có thể thừa nhận.
Vừa dứt câu, Lâm Phàm lại phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa.
- Sư thúc…
Các đệ tử Thánh Tông sốt ruột kêu lên.
Đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông cũng nhìn nhau, trong mắt cùng lóe lên vẻ khiếp sợ thật sâu.
Người này là chân hán tử…
Dần dần, thái độ của bọn họ với Lâm Phàm đã thay đổi.
Đây là một người đáng để được tôn kính.