Dịch & biên: †Ares†
oOo
Thời gian trôi nhanh, một tháng cứ vậy lặng lẽ trở thành quá khứ, kế hoạch thay đổi Trương Nhị Cẩu cũng tiếp tục được tiến hành trong khí thế hừng hực. Ngoài chuyện này, Vô Danh phong đều như cũ, không có gì mới xảy ra.
Hiện giờ người có chiến lực cao nhất Vô Danh phong là Diệt Cùng Kỳ. Lâm Phàm thân là tông chủ Thánh Ma Tông, thấy vậy cũng có chút sốt ruột. Tới nay hắn vẫn dậm chân ở tu vi Tiên Thiên đại viên mãn, tuy rằng gặp chuyện khó ắt có người trên cao gánh vác, nhưng hắn chưa bao giờ quên được Thương Linh châu và huyết cừu nơi đó.
- Sư phụ, con có thể khiến Tiểu Bạch nghe lời rồi.
Lúc này, Thái Chỉ Kiều cười tít mắt từ đàng xa chạy tới, phía sau có con Tuyết Vương Sư nhỏ bằng con cún chạy theo.
Con Tuyết Vương Sư con này để Lâm Phàm thấy rất quái lạ, bởi vì trên người nó có những điểm không giống với Tuyết Vương Sư.
Ban đầu Lâm Phàm còn không để ý, nhưng có một hôm, hắn phát hiện trên lưng nhóc con này lại có một đôi cánh nhỏ màu trắng. Tuyết Vương Sư sao lại có cánh?
- Khá lắm.
Lâm Phàm xoa đầu Thái Chỉ Kiều. Cô bé này có tư chất hơi kém, nhưng không sao cả, gần như cách hai ba ngày Lâm Phàm sẽ xoa đầu khen ngợi giúp Thái Chỉ Kiều tăng tư chất một lần. Lâm Phàm tin tưởng, chỉ cần mình kiên trì vài năm, nhất định sẽ có một tuyệt thế thiên kiêu sinh ra trong tay mình.
Sau đó Thái Chỉ Kiều chỉ huy Tiểu Bạch làm đủ loại động tác trước mặt Lâm Phàm.
Con Tuyết Vương Sư con này chớp chớp đôi mắt to mà nhìn Lâm Phàm, nghe lệnh đứng bằng hai chân sau, nằm ngửa, cuộn tròn trên đất v.v…
Lâm Phàm thấy thế thì cười lớn, háo hức chờ ngày vật nhỏ này lớn lên, nhớ đến hành động lúc này đây, không biết nó sẽ có phản ứng thế nào.
....
Ngọn núi thứ mười của Thánh Tông.
- Tông chủ, ta muốn ra ngoài lịch lãm một phen.
Lâm Phàm suy nghĩ hồi lâu, nếu muốn trở nên cường đại hơn, như vậy chỉ có thể đi thám hiểm thế giới rộng lớn này.
Yến tông chủ nhìn nhìn Lâm Phàm. Kỳ thật hắn không muốn Lâm Phàm đi ra ngoài, tuy như thế có chút ích kỷ, nhưng nhất niệm thành đan là quá trọng yếu với tông môn. Có điều hắn biết Lâm Phàm đến báo một tiếng thế này chỉ mang tính tôn trọng hắn chứ không phải là để xin phép, bởi vì từ khi hắn ban Vô Danh phong cho Lâm Phàm, Lâm Phàm đã là một người tự do, đi đâu về đâu không cần báo cáo với bất kỳ người nào.
- Ngươi theo ta lại đây.
Yến tông chủ không nói thêm gì, trực tiếp đi trước vào chỗ sâu trong đại điện.
Lâm Phàm đi theo phía sau tông chủ, đánh giá tình huống chung quanh. Lát sau, xuyên qua đại điện, xuất hiện trước mặt Lâm Phàm là một cánh cổng to lớn bằng đá.
Cánh cổng này phong cách cổ xưa, khí tức trầm trọng, khiến lòng người kinh hãi, mà bên trên còn điêu khắc một bóng người.
Bóng người kia đứng thẳng, để trần thân trên, đỉnh thiên lập địa, cầm trong tay một thanh đại phủ. Mới liếc qua một cái, Lâm Phàm đã cảm thấy run lên, phảng phất như có một luồng ý chí mãnh liệt đánh sâu vào trái tim hắn.
Giờ khắc này Yến tông chủ nâng một tay đặt lên cửa đá, cánh cửa đá khổng lồ rung lên nhè nhẹ, sau đó trên mặt xuất hiện gợn sóng nhộn nhạo, tiếp đó hiện lên một lối đi cao cỡ đầu người.
- Theo ta vào đi.
Yến tông chủ tiến vào trước, Lâm Phàm không có nghĩ nhiều, lập tức đi theo sau.
Đến bây giờ Lâm Phàm vẫn không biết nơi đây là đâu, nhưng vừa nhìn qua cũng đã biết vô cùng bất phàm.
Tông chủ thông thường không ra khỏi ngọn núi thứ mười là vì muốn thủ hộ nơi này sao?
Hơn nữa nhìn tình huống, chẳng lẽ tông chủ muốn cho mình thứ gì tốt?
Vừa bước qua lối vào, trước mắt Lâm Phàm tối sầm, giống như lâm vào bóng tối vô tận, thế nhưng loại cảm giác này chỉ diễn ra trong một tích tắc rồi biến mất.
Khi Lâm Phàm nhìn thấy lại được, đã chẳng biết Yến tông chủ quỳ gối trước một pho tượng từ lúc nào, miệng thì lẩm bẩm gì đó.
Mà bộ dáng của pho tượng kia rõ ràng giống hình người trên cửa đá như đúc, thậm chí càng làm Lâm Phàm hoảng sợ là con mắt của pho tượng kia lại giống như vật sống, lóe ra từng trận thần quang.
Lâm Phàm cũng không dám nhìn thẳng pho tượng, cúi đầu, chậm rãi đi đến phía sau tông chủ.
- Tông chủ, đây là cái gì?Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi.
Yến tông quỳ xuống đất thì thầm một phen, sau đó đứng lên:
- Đây là lão tổ khai sơn của Thánh Tông, ngươi tới trước mặt lão tổ, dụng tâm cảm ngộ.
- Vâng…
Lâm Phàm không biết tông chủ có ý gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, làm giống tông chủ, quỳ gối trước mặt pho tượng kia.
Quỳ xuống, Lâm Phàm cũng không cảm thấy có gì khác lạ, có chăng chỉ là do pho tượng này quá lớn nên mang đến cho người ta cảm giác áp bách, lo sợ nó đột nhiên đổ xuống.
- Tông chủ, không có cảm giác gì cả.
Lâm Phàm nghiêng đầu hỏi.
- Đừng nói chuyện, dụng tâm cảm thụ pho tượng, lão tổ sẽ chỉ dẫn ngươi.
Yến tông chủ nghiêm túc nói.
Lâm Phàm nghe theo, cực lực cảm thụ, thế nhưng hắn cảm thấy quỳ không thoải mái, cho nên khoanh chân mà ngồi, lại nâng một tay sờ chân pho tượng, nhắm mắt cảm thụ.
Yến tông chủ nhìn một màn trước mắt, muốn mở miệng, cuối cùng lại nhịn được.
Thánh Tông truyền thừa cả vạn năm, bắt đầu từ khi Huyền Hoàng giới bị vị chí tôn thần bí phân ra làm hai, lão tổ Thánh Tông mở sơn môn, thu môn nhân. Tông chủ được tuyển chọn của mỗi thời đại đều phải đến trước mặt pho tượng này, tĩnh tâm cảm ngộ để nhận được truyền thừa.
Mỗi một tông chủ tân nhiệm lại nhận được một loại truyền thừa khác nhau, nhưng đại đa số đều là công pháp.
Hôm nay Yến tông chủ đem Lâm Phàm tới đây chính là để Lâm Phàm nhận được truyền thừa. Tuy rằng người nhậm chức tông chủ đời tiếp theo chưa chắc đã là Lâm Phàm, nhưng theo quan sát của Yến tông chủ, đây là Lâm Phàm xứng đáng nhận được.
- Đây là cái quỷ gì vậy, sờ soạng cả nửa ngày vẫn không thấy gì?
Lâm Phàm bắt đầu thấy chán, cũng không biết tông chủ có phải là choáng rồi không, lão tổ này không biết đã chết từ đời nào, mà đây cũng chỉ là một pho tượng, còn đòi cảm ngộ cái gì?
Mà vừa lúc này, Yến tông chủ vẫn nhìn pho tượng, sắc mặt bỗng biến đổi.
Không gian quanh pho tượng khẽ sinh chấn động, đây là tình cảnh Yến tông chủ chưa bao giờ thấy qua, thậm chí ở trong ghi chép của tông môn cũng chưa bao giờ có một màn này.
- Chuyện này…
Yến tông chủ biến sắc. Hắn mặc dù không biết là có chuyện gì, thế nhưng cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể đứng im nhìn tiếp.
Lâm Phàm đột nhiên phát hiện mình không thể nhúc nhích, thậm chí có một lực hút khiến người ta không thể kháng cự giống như đang muốn hấp thu thần trí của hắn.
Giờ khắc này, Lâm Phàm luống cuống không biết làm gì. Thần thức giống như linh hồn, nếu không còn thần thức, vậy hắn sẽ thành cái xác không hồn.
Lâm Phàm muốn hô cứu mạng, nhưng lại không mở miệng nổi.
Xem ra chỉ có thể tự cứu rồi.
Lâm Phàm triệt để liều mạng, mạnh mẽ vận sức muốn đứng lên.
Thế nhưng lực hút kia càng ngày càng cường đại, chẳng bao lâu, Lâm Phàm đã mất đi tri giác.
Xong đời…