Dịch giả: †Ares†
oOo
Mặt Cung Băng Dạ đỏ bừng, để mặc Lâm Phàm kéo tay dắt mình đi, trong đầu thì loạn lên, không biết phải làm gì.
Nàng chưa từng thể nghiệm, nhưng cũng có nghe lén về chuyện kia. Thấy bảo sẽ rất đau, còn chảy máu nữa, thậm chí có thể tạo ra em bé.
Nghĩ vậy, khuôn mặt tinh xảo của Cung Băng Dạ càng thêm đỏ, thậm chí đôi mắt biếc kia như phủ thêm một làn nước lóng lánh.
- Được rồi, nơi này không có người ngoài, sẽ không ai quấy rầy chúng ta.
Lâm Phàm kéo Cung Băng Dạ đi sâu vào trong cửa hàng, tiến vào một gian phòng dành cho nhân viên nghỉ ngơi. Ở đây, đợi lát nữa hắn hỏi, cũng không sợ người khác nghe được.
Cung Băng Dạ nghe lời mập mờ như thế thì run lên, có vẻ khẩn trương lẫn một chút do dự.
Nàng nhìn thấy Lâm Phàm quay lưng đóng cửa, thì vươn tay ngọc, định tự cởi áo. Người trước mắt có thân phận quá lớn, vì hạnh phúc của bản thân, vì tương lai của Cung gia, hẳn nàng nên chủ động.
- Mảnh nhỏ này, ngươi lấy được từ đâu?
Lâm Phàm đã quay người lại, lấy mảnh vỡ lệnh bài chí tôn ra rồi hỏi.
Cung Băng Dạ đã chuẩn bị tốt tâm lý, nghe vậy thì sững sờ, cánh tay đang đặt trên dải áo vội rụt thật nhanh lại, vẻ mặt nhộn nhạo ngượng ngùng cũng khôi phục bình thường trong nháy mắt.
Hóa ra tất cả đều là mình suy nghĩ nhiều.
Cung Băng Dạ cảm thấy xấu hổ vô cùng, muốn tìm một cái hố mà chui vào, còn may là đối phương không biết gì cả.
- Đại nhân, mảnh nhỏ này là tổ tiên Cung gia truyền xuống, ta cũng không biết là tổ tiên lấy được nó từ đâu.
Cung Băng Dạ nghiêm túc nói, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Hắn cũng không ôm nhiều hy vọng, bởi nếu Cung gia biết chuyện, sợ là sớm đã thu thập toàn bộ mảnh vỡ này rồi.
- Quên đi, mảnh nhỏ này trước hết giao cho ta bảo quản. Có điều bản tọa cũng không phải người tùy tiện lấy đồ vật của người khác, sau này nếu có chuyện gì, ngươi có thể tới Thánh Tông tìm ta.
Lâm Phàm mặt không đỏ, tim không nhảy, hiên ngang lẫm liệt nói, giống như hết thảy đều là đạo lý hiển nhiên.
Cung Băng Dạ nghe thế, không nhịn được mà phì cười. Vị đại nhân này cũng thật cổ quái, rõ ràng là đã cướp thứ này đi, giờ lại nói không tùy tiện lấy đồ của người khác, câu trước câu sau đá nhau chan chát.
- Sao, ngươi không tin?
Lâm Phàm nghe tiếng cười, cho rằng đối phương đang hoài nghi mình.
- Ta tin tưởng đại nhân.
Cung Băng Dạ cất lời, giọng nói ngọt ngào đủ mê hoặc lòng người.
Thế nhưng Lâm Phàm lại như không cảm thấy gì, chỉ nói:
- Ừm, bản tọa không phải loại người ăn nói lung tung. Để mảnh nhỏ này lại chỗ ngươi cũng không phải chuyện tốt, bản tọa thay ngươi bảo quản cũng là vì an toàn của ngươi. Về sau có chuyện gì thì cứ đến Thánh Tông, bản tọa nói được là làm được.
- Tiểu nữ khắc ghi lời của đại nhân.
Cung Băng Dạ biết chuyện này không nóng vội được, chỉ có thế tiến từng bước.
- Ừm, bản tọa đi trước, không cần đưa tiễn.
Lâm Phàm vung ống tay áo, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực đi ra ngoài.
Cung Băng Dạ nhìn bóng lưng của Lâm Phàm, khẽ cười.
Sờ soạng trước thân thể ta, sau đó định chùi mép, phủi mông bỏ đi, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Huống hồ còn lừa gạt vật gia truyền của ta, bất kể thế nào, ngươi cũng chạy không thoát đâu.
....
Đám người bên ngoài vẫn còn chưa đi hết. Thấy Lâm Phàm đi ra, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Sao lại nhanh như vậy? Nhìn mặt vị đại nhân này, rõ ràng là hớn hở thỏa mãn, hiển nhiên đã "xong", nhưng tốc độ thì quá nhanh rồi.
Đúng rồi, nhất định là do Cung tiểu thư kia có mỹ mạo khuynh thành, dáng người đủ làm giống đực sôi trào, căn bản khó có gã đàn ông nào kiềm chế được lâu a.
Cung Băng Dạ bước ra ngay sau đó. Sớm đã có tính toán, nên nàng đã tự tay xoa mạnh hai gò mà trắng như ngọc, khiến chúng hơi đỏ lên. Đồng thời, nàng còn buông xõa mái tóc đen, để chúng tùy ý phía sau lưng như thác nước.
- Cung tiểu thư cũng ra rồi.
Đám người kinh hô.
Mọi người nhìn thấy bộ dáng của Cung Băng Dạ lúc này thì càng xác định ý nghĩ trong đầu, sau đó ai thuộc phái mạnh cũng hâm mộ lẫn ghen tị mà nhìn về hướng người đã rời đi kia.
* * *
Không hỏi được tin tức hữu dụng, Lâm Phàm có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quá gấp gáp, bởi thời gian còn rất nhiều. Hắn không tin mình đi khắp cả Đông Linh châu này mà không tìm thấy những mảnh nhỏ tương tự.
Đám Sa Độc Long đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, tuy không đủ xa hoa, nhưng thừa để di chuyển đường dài.
Lâm Phàm lấy tấm bản đồ tịch thu được từ Liễu Nhất Nguyên ra, đưa cho Sa Độc Long nhìn qua.
- Lên đường thôi, đi theo hướng này.
Lâm Phàm vung tay, bắt đầu xuất phát.
Ba ngày sau.
- Đại nhân, chúng ta đến nơi rồi.
Sa Độc Long lên tiếng thông báo.
Suốt ba ngày nay, Lâm Phàm luôn tu luyện, bước đầu hiểu được "Nhất Chỉ Tịch Diệt", khiến exp của kỹ năng này tăng không ít, nhưng còn xa mới đủ để tăng cấp.
Lâm Phàm ra khỏi xe ngựa, trước mắt chính là địa điểm được đánh dấu trên tấm bản đồ da trâu.
Nơi đây cây cối rậm rạp, che khuất cả bầu trời, làm cho vùng đất này có chút lạnh lẽo âm u.
- Đại Nhân, nơi này chính là thần miếu Đà Địa, bị bỏ hoang mấy trăm năm rồi.
Sa Độc Long sinh sống ở khu vực này đã lâu, coi như có chút hiểu biết.
Thần miếu này rất kỳ quái, chỉ có một mái hiên nhô ra trên mặt đất chứ không có bất kỳ kiến trúc gì nữa, cứ như là thần miếu này được xây dưới lòng đất vậy.
Lâm Phàm đánh giá thần miếu Đà Địa, ở lối vào có một cái tháp đựng xá lợi nghiêng ngả, nhìn từ ngoài cửa vào trong chỉ thấy tối đen, không biết là trong đó có gì nữa.
- Sa Độc Long, ngươi đi vào với ta, những người còn lại thì ở bên ngoài canh chừng.
Lâm Phàm nói.
- Chuẩn bị đuốc.
....
Lâm Phàm cũng hơi căng thẳng, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thám hiểm di tích.
Hắn đi qua cái tháp xá lợi nghiêng ngả, rêu xanh mọc đầy trên đó, chứng tỏ tuổi của nó đã rất lâu, còn có mấy vết máu đã hóa thành màu đen.
- Đại nhân, nơi này tạo cảm giác khó chịu quá.
Sa Độc Long đi sau Lâm Phàm, cảnh giác nhìn xung quanh. Còn chưa bước vào cái lối đi tối đen kia mà hắn đã thấy lạnh hết cả sống lưng, cứ như là chuẩn bị phải tiến vào Địa ngục vậy.
- Ừ.
Lâm Phàm cũng cẩn thận bước từ từ tới. Hắn sợ nhất là cái hoàn cảnh chật hẹp tối tăm này, chứ nếu là hung thú đột kích thì lại dễ xử lý. Càng là nơi như vậy, càng dễ người ta tưởng tượng đến những điều kỳ quái, ví dụ mặt đất đột nhiên có cái tay thò lên, sau đó một gương mặt rất kinh khủng bất thất lình xuất hiện, thế ấy mới dễ khiến người ta hỏng mất.
Ngọn lửa nhảy múa theo nhịp bước chân, ánh lửa chiếu sáng lối đi tối tăm, nhưng cũng chỉ đủ để nhìn thấy khoảng cách mấy bước phía trước.
- Ngươi cũng ra ngoài chờ ta đi.
Lâm Phàm định mang theo Sa Độc Long vào cùng, nhưng theo tình huống hiện giờ, hắn đi một mình có lẽ đỡ vướng tay chân hơn.
- Đại nhân...
- Ta không sao, tu vi của ngươi quá thấp, nếu bên trong có chuyện, ta sợ không chiếu cố được ngươi.
Lâm Phàm nói.
Sa Độc Long nghe vậy, khóc không ra nước mắt, tu vi của gã cũng không thấp, ít nhiều còn là cao thủ Nhập Thần sơ giai. Nhưng đại nhân đã nói vậy, gã chỉ có thể yên lặng lùi ra ngoài.
Hơn nữa, gã cũng tình nguyện chờ ở ngoài, còn hơn là lao đầu vào cái chỗ chật hẹp tối tăm đến đáng sợ kia.
Sa Độc Long lui ra, Lâm Phàm một mình đi tiếp. Thần miếu Địa Đà này quả nhiên là xây ngầm dưới mặt đất, càng đi càng sâu. Lâm Phàm không rõ đoạn bậc thang này rộng bao nhiêu, chỉ biết khẽ vươn tay ra là có thể chạm được vách tường.
Trên vách phủ một lớp bụi thật dày, thi thoảng còn có những chỗ lõm sâu vào, giống như là bị thứ gì đó đập mạnh.
Lâm Phàm không rõ mình đã đi xuống bao nhiêu bậc, chỉ thấy nhiệt độ càng lúc càng lạnh.
"Bụp... phừng..."
Đúng lúc này, tiếng lửa đột ngột cháy vang lên, những ngọn đuốc cắm hai bên vách tường chợt bùng cháy, xua tan bóng đêm, chiếu rọi khung cảnh xung quanh.
Lâm Phàm lập tức thấy được tình huống phía dưới.
Hắn tắt đuốc đi, cẩn thận dò xét. Nơi này là một lối đi nhỏ, hai bên góc tường chất đầy những bộ xương người đã mục nát vì thời gian, thi thoảng lại có những con rắn độc thò đầu ra từ đống xương.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, lấy ra Vĩnh Hằng Chi Phủ, sau đó tiếp tục đi tới trước.
Thần miếu này rốt cuộc là do kẻ tâm thần nào kiến tạo vậy, tại sao lại âm u nhường này chứ?
Khi đi tới cuối đường, tầm mắt của Lâm Phàm đột nhiên rộng hẳn.
Không còn là con đường nhỏ hẹp nữa, mà là một đại điện rất lớn.
Lâm Phàm nhìn quanh một vòng, trong đại điện này, ba mặt dựng đứng lên mấy pho tượng như mấy người khổng lồ.
Những pho tượng này đều chắp hai tay trước ngực, phần đỉnh mười đầu ngón tay của mỗi pho tượng lớn tới mức có thể đặt có một cái quan tài cổ xưa cũ nát, khắc chi chít phù văn, mà những phù văn này đã sớm ảm đạm không ánh sáng, mất đi huy quàng quá khứ.
Lâm Phàm chuẩn bị đi vào để xem xét kỹ, lại phát hiện phía trước có vô số thi thể.
Lâm Phàm cả kinh, quần áo mà những thi thể này mặc không phải là trang phục của Hỏa Đạo Tông sao?
Hắn tiến lên nhìn cho rõ, chỉ thấy những đệ tử Hỏa Đạo Tông này đã sớm trở thành xác khô, giống như tinh khí thần toàn thân đều bị hút mất, khuôn mặt quắt queo dữ tợn đến mức khiến Lâm Phàm ứa mồ hôi lạnh.
Tổng cộng có sáu thi thể, đúng là thuộc nhóm đệ tử Hỏa Đạo Tông mà hắn gặp ba ngày trước, nhưng tổng số nên là mười mấy người mới đúng, vậy số còn lại, trong đó có Liễu Nhất Nguyên, đã đi đâu?
Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn lên các pho tượng, lại đột nhiên phát hiện, mấy chiếc quan tài trên đầu ngón tay của các pho tượng đã bị lệch nắp sang một bên.
Lâm Phàm chợt hiểu, có lẽ đám người Liễu Nhất Nguyên tới trước hắn, sau đó đã thử mở quan tài ra, cuối cùng thả ra tồn tại kinh khủng nào đó, khiến cả đám phải nằm lại nơi này.
Bỗng Lâm Phàm dựng đứng hết cả lông tóc, bởi hắn cảm giác được, từ trong bóng tối có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm lên người mình.
- Ai đó?
Lâm Phàm quát lớn, cảnh giác nhìn xung quanh.
Bộp bộp...
Tiếng bước chân, rất nhẹ, nhưng lại rất dày đặc.
Khi Lâm Phàm nhìn rõ là ai, hắn thở phào nhẹ nhõm, bởi người đến là đám người Liễu Nhất Nguyên.
- Thì ra là các ngươi, thiếu chút nữa thì bản tọa lỡ tay rồi.
Lâm Phàm cười, nói.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm lại phát hiện có gì đó không đúng.
Từ trên thân nhóm đệ tử Hỏa Đạo Tông này đang bốc ra những luồng khí đen kịt, chúng quay cuồng tạo thành đủ loại hình thù đáng sợ, như là có ý thức.
Lâm Phàm lập tức dùng hệ thống dò xét, sắc mặt biến đổi.
"Liễu Nhất Nguyên (đã chết), u tà nhập thân."
Lâm Phàm đếm người, lại phát hiện số người trước mắt trùng với số quan tài cổ bị mở ra.
Thế nhưng hắn không rõ vì sao cái quan tài đầu tiên còn nguyên vẹn.
- Chết...
Hai tròng mắt của Liễu Nhất Nguyên đen nhánh, không có tròng trắng, cất giọng khàn khàn quát lên.
Lâm Phàm vội lùi lại, thầm mắng to cái đám ngu ngốc này cuối cùng là gặp chuyện gì mà biến thành như vậy.
- Con bà nó chứ, thật sự cho là tiểu gia sợ các ngươi sao?
Lâm Phàm không nói hai lời, dùng một tay giơ cao Vĩnh Hằng Chi Phủ, hư không chấn động, lại vận dụng công pháp Thương Thiên Kiếm, sau lưng xuất hiện một thanh kiếm ngưng tụ từ kiếm ý.
Kiếm và phủ đều xuất hiện, kế tiếp là liều mạng.
Tự buff chiến kỹ Long Hoàng Phách Thế.
Giờ khắc này, cả người Lâm Phàm phát ra hào quang chói lại, một con rồng vàng uốn lượn quanh thân hắn.
- Ăn một phủ của gia gia nào.
Lâm Phàm lao tới trước, chém mạnh.
Đám đệ tử Hỏa Đạo Tông bị u tà nhập thân cũng đột nhiên xông về phía Lâm Phàm.
- Phá cho ta.
Một phủ được chém ra thật mạnh, đẩy lùi đối phương, tiếp đó, Lâm Phàm chỉ một ngón tay về đám u tà.
- Nhất Chỉ Tịch Diệt.
Hư không đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh, những luồng khói đen biến hóa ra những khuôn mặt ác quỷ, giờ cũng kêu thảm thiết mà nổ tung theo không gian.