Trận đại chiến khiến lòng người run sợ đã xong. Hung thú thượng cổ phượng hoàng cũng biến mất, mà luồng uy áp làm cho người ta ngạt thở bao phủ Địa Ngục Hỏa Diễm cũng tiêu tán trong một khắc này.
Vài vệt sáng vẽ ngang trời bay tới, một đám người bồng bềnh hạ xuống.
Mấy người này chính là người của Huyền Kiếm Các.
Bọn họ nhìn rõ tất cả chuyện vừa xảy ra, rung động đến độ giờ chỉ nghĩ lại thôi cũng vẫn còn kinh hãi.
Huyền Vận chau mày, nhìn Địa Ngục Hỏa Diễm đã êm ắng trở lại, nhưng trong lòng vẫn mãi không thể bình ổn.
Bà là trưởng lão Huyền Kiếm Các, tu vi Đại Thiên Vị cao giai, tuy chưa phải đứng đầu Đông Linh châu, nhưng cũng không thể coi thường. Vậy mà chỉ là uy áp từ vòng xoáy kia thôi đã khiến bà cảm nhận được khí tức tử vong.
Việc này, bà nhất định phải trở lại báo cáo với tông môn. Đây là lần đầu tiên Đông Linh châu phát sinh tình huống như vậy.
Một cỗ lực lượng thần bí không nên thuộc về Đông Linh châu xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện ở một cấm địa như Địa Ngục Hỏa Diễm, liệu mục đích thật sự chỉ vì con hung thú thượng cổ kia?
Đúng lúc này, chợt có tiếng động truyền ra từ bên trong Địa Ngục Hỏa Diễm.
Huyền Vận biến sắc, cảnh giác chung quanh. Tới khi thấy rõ bóng người tới, mặt bà giãn ra, vui vẻ hẳn lên.
- Vân Tiên, muội không sao chứ?
Các đệ tử xung quanh cũng tươi cười tiến lên chào đón Huyền Vân Tiên. Ban nãy họ cứ ngỡ nàng đã chết ở chỗ này rồi.
Giờ phút này, Huyền Vân Tiên cứ ngơ ngác bước tới, giống như là gặp chuyện kích lớn lao gì đó, ánh mắt hoảng hốt không ngừng nhìn quanh, như đang tìm kiếm cái gì.
Thế nhưng dần dần... Trên mặt Huyền Vân Tiên hiện rõ vẻ thất vọng.
- Không sao cả.
Huyền Vân Tiên lắc lắc đầu.
Trong đầu nàng, giờ chỉ còn lại hình ảnh ở giây phút kia.
Khuôn mặt của người nam nhân kia, những câu nói cuối cùng của người đó.
Khi cơn sóng lửa bắt đầu bén qua thân thể nam nhân ấy, Huyền Vân Tiên vô cùng lo lắng. Rồi đến khi nam nhân ấy liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng để nhấc tảng đá lớn che đi huyệt động, nàng cảm thấy mình hít thở không thông, bi thương và một cảm giác khác, chưa từng xuất hiện không ngừng trào dâng trong lòng nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm thụ như vậy.
- Vân Tiên, muội không sao là tốt rồi, nơi này quá mức quỷ dị, nhanh chóng rời đi thôi.
Huyền Vận cảm thấy Huyền Vân Tiên có gì đó không đúng, nhưng cũng chỉ cho rằng nàng còn kinh hãi vì một màn ban nãy.
Huyền Vân Tiên quay đầu nhìn thoáng qua một hướng, trong mắt có vẻ gì đó rất lạ, cuối cùng gật gật đầu, khôi phục vẻ bình tĩnh, chỉ còn để lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia một tia ưu sầu.
Chỗ giữa sườn núi.
Sa Mạc Thập Tứ Phỉ bị đám Lôi Hằng Phong bắt được. Địa Ngục Hỏa Diễm vừa có dị biến, đám người Lôi Hằng Phong đã quay lại, sau đó vừa vặn chạm mặt Sa Mạc Thập Tứ Phỉ. Lôi Hằng Phong đương nhiên rất hận mười bốn gã trấn lột sạch sẽ của đám người mình, kết quả là dùng thực lực tuyệt đối mà bắt lấy mười bốn người.
Hiện giờ Sa Mạc Thập Tứ Phỉ đều cúi thấp đầu, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ.
Đại nhân không biết tung tích, bọn hắn lại bị người hàng phục, nhìn bộ dáng đối phương, sợ là sẽ không cho bọn hắn đường sống.
- Các ngươi đang làm gì thế?
Lúc này, đoàn người do Huyền Vận dẫn đầu đi qua, bà ta thấy thế bèn hỏi.
- Huyền tiền bối, là đám người này chặn đường đánh cướp chúng vãn bối, mà người cầm đầu bọn chúng chính là kẻ đã bắt Lưu huynh.
Huyền Vận nhìn Sa Mạc Thập Tứ Phỉ, khẽ cau mày:
- Lệ khí* quá nặng, giết đi, tránh tai họa muôn dân.
(*Lệ khí: sự u ám, ác độc)
- Vâng.
Lôi Hằng Phong gật gật đầu, thế nhưng vừa định động thủ, thì Huyền Vân Tiên lại lên tiếng.
- Thả bọn họ đi.
Huyền Vân Tiên bình tĩnh nói.
Lôi Hằng Phong hơi sững sờ:
- Chuyện này...
Huyền Vân Tiên hừ khẽ một tiếng, có vẻ không vui.
Lôi Hằng Phong cực kỳ hoảng sợ, cuối cùng gấp gáp nói:
- Dạ.
Chỉ là Lôi Hằng Phong không biết vì sao Vân Tiên tiền bối lại muốn thả đám người này.
- Đại nhân của các ngươi đã chết rồi, tự giải quyết đi.
Huyền Vân Tiên nói. Nàng đương nhiên nhìn ra Sa Mạc Thập Tứ Phỉ đều là những kẻ có lệ khí rất nặng, chỉ sợ người chết trên tay bọn hắn cũng không ít. Thế nhưng đại nhân của bọn hắn xả thân cứu nàng, hiện giờ nàng cũng chỉ có thể làm được chuyện này.
- Cái gì...?
Sa Độc Long há hốc miệng, không dám tin, nhưng gã nhìn ra được, đối phương không có gạt bọn hắn. Cuối cùng Sa Độc Long thở dài một tiếng, quay sang gật gật đầu với các huynh đệ, rồi mười bốn người cùng rời khỏi nơi này.
- Vân Tiên, sao thế?
Huyền Vận nghi ngờ hỏi.
- Sư tỷ, trong Địa Ngục Hỏa Diễm, nếu không có đầu lĩnh của bọn họ, chỉ sợ muội đã chết rồi.
Huyền Vân Tiên nói, vẫn một vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra ánh sáng khác thường.
Huyền Vận nhìn Vân Tiên, cuối cùng cũng không hỏi nhiều.
. . . .
Giờ phút này, Lâm Phàm đang thoải mái di chuyển trong dòng sông lửa, lặn sâu xuống bên dưới. Hắn không ngờ Bất Diệt Ma Thể lại mạnh như vậy, chẳng lẽ tới mức nước lửa bất xâm rồi sao?
Lửa cháy trên người hắn chỉ có thể hóa thành exp, tuy không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại. Trong mắt Lâm Phàm, đây vẫn là một nơi thăng cấp rất tốt.
Thiên Địa Dung Lô đương nhiên càng tốt hơn, nhưng Lâm Phàm không dự định trải nghiệm lại cảm giác không phải người nên chịu đựng kia.
So với nó, con sông lửa này quá thoải mái, không khác gì được ngâm mình trong một dòng suối nước nóng.
Đang tiếp tục lặn sâu, chợt Lâm Phàm nhìn thấy có điểm đỏ lóe lên, giống như có thứ gì đó nằm ở dưới kia.
Hắn mừng rơn, lập tức bơi nhanh đến.
Lần này hắn tới Địa Ngục Hỏa Diễm là để tìm kiếm bảo bối ghi trên Thất Thánh Bảo Đồ, nhưng nơi này vô cùng rộng lớn, mà trên bản đồ cũng không có dấu hiệu hay tọa độ gì cả.
Hắn còn đang cho rằng mình phải mò mẫm ở đây một thời gian, không ngờ lại xảy ra màn đại chiến vừa rồi. Cánh tay khổng lồ kia rõ ràng định thò xuống con sông lửa này, cuối cùng lại bị phượng hoàng liều mình ngăn trở. Như vậy trong con sông lửa này nhất định có bảo bối.
Lâm Phàm không ngừng lặn xuống, đột nhiên phát hiện, giống như mình vừa chui qua một lớp màng ngăn mỏng nào đó. Hắn cũng không quá để ý, tiếp tục lặn.
Đến khi ngẩng đầu lên, hắn mới phát hiện, có một bức màn sáng chặn lại sông lửa, lửa cháy hừng hực chỉ có thể không ngừng lưu động bên trên tấm màn này, một tia cũng không rơi xuống nổi.
Thần kỳ, quả thật quá thần kỳ.
Lâm Phàm cẩn thận đánh giá chung quanh, nơi này phảng phất như trên mặt đất, không hề có cảm giác chịu áp lực.
Nhìn lại thân thể đã không còn mảnh vải, Lâm Phàm lại lấy một bộ quần áo mới từ trong túi chứa đồ ra, mặc lên, sau đó đi tới trước, thăm dò khu vực thần bí này.
* * *
- Ơ...
Lúc này, ánh mắt của Lâm Phàm dừng trên mặt đất đằng kia. Nơi đó có những khối đá thủy tinh tỏa ra hào quang màu đỏ, thi thoảng lại tản mát một tia khí tức không bình thường.
- Bảo bối, đây nhất định là bảo bối.
Lâm Phàm mừng rỡ, vội chạy tới nhặt thử một khối đá thủy tinh kia lên.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Đá Niết Bàn."
"Đá Niết Bàn: kết tinh do hung thú thượng cổ phượng hoàng ngưng kết thành lúc niết bàn lần thứ tư, ẩn chứa lực sinh mệnh vô tận."
Lâm Phàm còn chưa biết dùng nó như thế nào, nhưng mới nghe giới thiệu đã đủ để hắn cao hứng.
Lực sinh mệnh vô tận.
Thứ này quan hệ tới lực sinh mệnh thì chắc chắn không phải là phế vật. Nếu không tìm ra cách dùng, cùng lắm ca luyện khí, không thì lại để luyện đan.
Sau đó Lâm Phàm cũng không nói thêm cái gì, bắt đầu nhặt hết lên. Những viên đá này to nhỏ khác nhau, khối nhỏ nhất chỉ bằng cái móng tay, mà lớn nhất thì cỡ một nắm tay.
Một đường vui tươi hớn hở, tay nhặt đá, mồm huýt sáo vang, đến khi Lâm Phàm nhìn thấy trước mặt là một quả cầu trắng tinh trông hệt như quả trứng, đang lơ lửng trên một ngọn lửa, thì mới dừng bước.
- Gặp được đại bảo bối rồi...
Lâm Phàm bỏ hết Đá Niết Bàn vào túi, sau đó từ từ tiến đến, cẩn thận dò xét quả trứng có lớp vỏ trắng, thi thoảng lại lóe lên những đường vân đỏ rực.
- Hay đây là trứng phượng hoàng?
Lâm Phàm lẩm bẩm.
Hắn nhớ tới một câu: chỗ của phượng hoàng, nhất định có trọng bảo.
Nếu đây thật sự là trứng phượng hoàng, vậy quá xứng với hai từ "trọng bảo".
Đời sau của hung thú thượng cổ a, nếu trưởng thành giống như đời đầu, vậy chính là tồn tại có thể quét ngang siêu cấp đại phái, chỉ sợ toàn bộ Đông Linh châu cũng không ai địch nổi.
Lâm Phàm vươn tay xoa xoa quả trứng, thậm chí có thể cảm nhận được có một sinh mệnh đang lăn lộn bên trong đó.
"Đinh, chúc mừng phát hiện trứng của hung thú thượng cổ phượng hoàng."
"Trứng phượng hoàng: kết tinh của hung thú thượng cổ phượng hoàng, một tháng sau phá vỏ."
Vừa nghe nhắc nhở, Lâm Phàm cười ầm lên, quả nhiên là trứng phượng hoàng, hơn nữa một tháng sau sẽ chui ra khỏi vỏ.
Hắn cố nén kích động trong lòng. Chờ phượng hoàng đi ra, vậy không phải ca có một bảo tiêu siêu cấp miễn phí sao?
Hung thú thượng cổ siêu cấp này chính là vượt qua cảnh giới Đại Thiên Vị a, khi đó lợi dụng thật tốt, nhất là đem đi cày cấp, chẳng phải không bao lâu thì tu vi của ca cũng có thể vượt qua Đại Thiên Vị sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Phàm lau nước dãi, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, cứ như vậy nhìn chằm chằm trứng phượng hoàng.
Hắn quyết định sẽ nhất quyết không rời đi cho tới khi trứng nở. Nếu rời đi, chẳng may đúng lúc có kẻ khác đến, vậy mình còn không phải khóc cạn nước mắt chưa đủ.
Cứ như vậy, Lâm Phàm khoanh chân ngồi ở chỗ đó, lẳng lẳng nhìn.
Thời gian trôi nhanh, ước chừng ba ngày sau, Lâm Phàm có chút nhàm chán, bèn móc ít đồ ăn cướp được từ túi trữ vật của đám Lôi Hằng Phong ra, lấp đầy cái bụng.
Cứ ngồi không thế này một tháng, không điên mới là lạ, phải kiếm gì làm mới được.
Hắn lại lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, cẩn thận nghiên cứu. Đây là lần đầu tiên hắn làm vậy kể từ khi phủ đến tay.
Thân phủ có hào quang nhàn nhạt bao quanh, đồng thời còn có một luồng khí tức cổ xưa. Lắc lắc phủ, hắn chợt thấy hình như có đồ án gì đó rất mờ nhạt, ẩn dưới lớp hào quang.
Lâm Phàm vội lấy tay sờ khắp thân phủ, lại thấy trơn nhẵn vô cùng, không có chỗ nào lồi lõm hay vết khắc. Chẳng lẽ vừa rồi hắn nhìn nhầm?
Lâm Phàm hơi nghi hoặc, mắt không chớp nhìn chằm chằm lên thân phủ. Đúng lúc này, thân phủ lại lóe lên hào quang.
Giờ khắc này, Lâm Phàm thấy rõ ràng rồi.
Khi luồng sáng kia lóe lên, đích thật là hiện ra một bộ đồ án, nhưng chỉ thấy được trong khoảng một giây.
. . . .
Ngày đêm xoay vần, dưới đáy con sông lửa này, Lâm Phàm đã không còn khái niệm thời gian.
Ngoại trừ đợi phượng hoàng con phá vỏ trứng chui ra, hắn chỉ còn biết đặt hết tâm trí lên Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Rốt cuộc, ở một ngày nào đó, Lâm Phàm đứng lên.
Trong đầu hắn giờ chỉ còn lại đồ án trên thân phủ.
Đồ án vẽ một đại hán cởi trần, cầm một chiếc phủ trong tay, lại trong tích tắc bổ một nhát, cắt qua tầng tầng hư không, xé rách hư không tạo thành một dòng nước lũ.
Lâm Phàm nhắm mắt, cảm thụ được khí tức từ Vĩnh Hằng Chi Phủ truyền đến. Đó là một cỗ khí tức xa xưa mà vĩnh hằng, rất xa, lại cũng rất gần.
Chợt hắn rung cổ tay, Vĩnh Hằng Chi Phủ phát ra một tia sáng chói mắt.
"Xoẹt..."
Giờ khắc này, Lâm Phàm cảm giác mình chính là đại hán cởi trần kia, hấp thụ lực lượng thiên địa, bổ một phủ trong trong hư không.
"Ầm..."
Trong phút chốc, trước mặt Lâm Phàm xuất hiện một cái khe đen kịt, vô số dòng khí chui ra vào trong cái khe giữa không trung này.
Lâm Phàm bỗng mở trừng hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ mới một phủ này thôi, lại đã tiêu hao một nửa chân nguyên của hắn.
Khủng bố như vậy...
Chân nguyên trong cơ thể Lâm Phàm, có thể nói là mênh mông như biển lớn, tuy mới chỉ là Nhập Thần sơ giai, nhưng lượng chân nguyên lại tương đương với cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Vị.
Thế mà một phủ kia lại tiêu hoa quá nửa chân nguyên của hắn, thật sự là không thể tưởng tượng.
"Đinh, chúc mừng lĩnh ngộ Khai Thiên Tam Phủ thức thứ nhất: Thương Khung."
"Thương Khung, cấp bậc: 1."
. . . .
Lâm Phàm thở phì phò từng ngụm, cũng thầm cảm thán, chỉ mới cấp 1 đã tiêu hao đến quá nửa chân nguyên của hắn, nếu cấp cao hơn, chẳng phải hút khô hắn luôn?
Sau đó, Lâm Phàm khôi phục chân nguyên, lại vùi đầu vào một phủ mới lĩnh ngộ được.
"Thương Khung."
Giờ khắc này, tinh khí thần của Lâm Phàm đều đạt trạng thái đỉnh, nháy mắt chém ra một phủ, vô số dòng khí như nước lũ cuốn lấy lưỡi phủ, phá toái hư không, lại hình thành dòng nước lũ từ đủ loại khí ngay trên hư không.
- Quá mạnh!
So với Nhất Chỉ Tịch Diệt, một búa này càng thêm lợi hại, lực phá hoại cũng càng lớn.
Lâm Phàm cầm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ, lại cẩn thận cảm ngộ. Khai Thiên Tam Phủ, hiện giờ chỉ có một thức, chắc bởi vì Vĩnh Hằng Chi Phủ này đang bị hư hao, sợ là hai thức kia phải chữa trị Vĩnh Hằng Chi Phủ xong mới học được.
Nhưng Lâm Phàm cũng không gấp. Theo hắn, một thức này đã đủ để mình dùng rất lâu rồi.
Hắn lại thầm cảm thán vận may của mình. Xem ra tiểu gia thật sự là người có siêu cấp số mệnh rồi, đồ án con con trên Vĩnhh Hằng Chi Phủ mà ca cũng để ý tới, rồi học được công pháp bậc này.
"Crắc... tách..."
Vừa lúc đó, tiếng nứt vỡ vang lên. Lâm Phàm mừng như điên, vội quay đầu lại.
- Muốn chui ra rồi...