Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Sau một hồi dạy dỗ "vừa đấm vừa xoa", Lâm Phàm thành công thu phục Gà Con, đặt địa vị chí cao trong lòng nó. Tuy hiện giờ con gà suýt trụi lông này có bề ngoài rất chán đời, nhưng Lâm Phàm tin tưởng, Gà Con sẽ không để hắn thất vọng.

- Gà Con, lại đây.

Hắn để Gà Con đứng lên vai mình, chuẩn bị tiếp tục xâm nhập sâu hơn.

Gà Con này chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn, chứ bảo bối trên Thất Thánh Bảo đồ còn chưa tìm được.

Địa Ngục Hỏa Diễm to lớn như thế, Lâm Phàm cũng không dám cam đoan bảo bối kia nằm trong dòng sông lửa này. Nhưng nếu nói chỗ nguy hiểm nhất Địa Ngục Hỏa Diễm, thì đúng là nơi đây rồi.

Thông thường, nếu muốn giấu đồ tốt, đều sẽ đặt ở nơi nguy hiểm nhất.

Một người một gà cứ vậy tiến lên. Bên dưới dòng sông lửa này như tự thành một khoảng trời đất riêng, nếu không phải trên đỉnh đầu là bức màn sáng che chắn lửa, Lâm Phàm còn cho rằng nơi này là một chỗ nào đó trên mặt đất.

Chợt Lâm Phàm phát hiện, phía trước đã xảy ra biến hóa, mặt đất vốn tối đen đang dần dần cải biến.

Những cây cổ thụ cao ngất xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, lại có chim bay lượn chuyền từ cây này sang cây khác.

"Gràooo..."

Lúc này, một con hung thú bỗng nhảy ra từ một góc tối, hướng Lâm Phàm rống giận một tiếng, khuôn mặt dữ tợn đến mức Lâm Phàm cũng phải giật mình.

Nơi này lại có thể có hung thú sinh tồn, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng a.

Gà Con chợt đập đập cánh, nhảy từ trên vai Lâm Phàm xuống, đối mặt với hung thú kia, kêu to:

- Ò ó o...

Tiếng kêu quá quái dị, nhưng Gà Con chính là đời sau của hung thú thượng cổ, trong huyết mạch tự nhiên mang theo một cỗ uy nghiêm khiến vạn thú phải thần phục.

Con hung thú kia biến sắc, có chút khiếp đảm, không ngừng lùi về sau, như là muốn chạy trốn.

- Gà Con, hỏi nó xem nơi này có chỗ nào quái dị không?

Lâm Phàm và Gà Con đã đi không biết bao lâu, nhưng đến cả cọng lông cũng không thấy, sớm đã sốt ruột.

Gà Con có chỉ số thông minh cực cao, có thể nghe hiểu Lâm Phàm nói, gật cái đầu nhỏ, lại quay sang "giao lưu" với con hung thú kia:

- Ò o....

Một lát, nó vỗ cánh, nhảy lên đầu con hung thú, sau đó kêu to với Lâm Phàm vài tiếng, giống như muốn bảo hắn đi theo.

Lâm Phàm thấy thế thì mừng thầm, xem ra có manh mối rồi.

Hắn đi phía sau con hung thú, cũng không biết qua bao lâu, cảnh sắc chung quanh cũng không ngừng biến hóa, nhưng theo ước đoán của hắn thì đã khoảng hai ngày.

Chợt con hung thú dừng bước, sau đó trao đổi với Gà Con vài tiếng, rồi bỏ chạy.

Lâm Phàm rất nghi hoặc, không biết con hung thú này bị sao. Nhưng đến khi hắn nhìn về phía xa xa đằng trước, lại bị tình cảnh trước mắt làm sợ ngây người.

Đó là một cái thác nước, nhưng thứ chảy xuôi từ trên thác xuống lại không phải nước, mà là lửa. Lửa liên miên mãi không ngừng.

- Ảo thật! Nơi quái dị thế này thì nhất định có thứ hay ho!

Lâm Phàm phỏng đoán.

Mà lúc này, Gà Con dựng hết cả đám lông thưa thớt trên người lên, hai cánh giang rộng, kêu thật to về phía thác lửa kia, tựa như là bên trong đó có thứ gì đó khiến nó cảnh giác.

Lâm Phàm cũng chợt cảm giác như có có một cặp mắt ở đằng sau thác lửa đang nhìn chăm chú vào bọn hắn.

- Gà Con, trở về.

Hắn lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, nhìn chăm chú vào thác nước phía trước.

- Gràoooooooo...

Giờ khắc này, một tiếng gầm rú thật dài truyền ra từ sau thác lửa kia, đến mức hình thành một làn sóng âm, khiến tà áo của Lâm Phàm bị hất lên.

Dưới ánh mắt của Lâm Phàm, một bộ móng vuốt khổng lồ thò ra khỏi thác nước, những chiếc móng bén nhọn đỏ bừng cắm sâu vào mặt đất, giống như để ngăn ngừa bị thác nước đẩy trôi.

Lâm Phàm nghiêm mặt lại, khí tức này thật mạnh, mà chỉ mỗi bộ móng vuốt đã lớn đến như một tòa núi nhỏ rồi, vậy con hung thú này còn lớn tới đâu đây?

Sau đó, một cái đầu thò ra từ giữa thác, ngăn cách cả dòng lửa chảy. Lửa đỏ hừng hực chạm tới cái đầu kia, lập tức tạo thành màn khói dày đặc.

Cái đầu này đen kịt, phủ đầu vảy cứng, có hai đôi mắt bùng lên lửa đỏ. Mà ngay một khắc cái đầu lộ ra ngoài, nó lại rống giận với Lâm Phàm.

Tới khi toàn bộ thân hình của hung thú xuất hiện, Lâm Phàm không khỏi ngẩng đầu, cảm thấy mỏi cả cổ, thật lớn a.

Thậm chỉ riêng hơi thở của nó, đã đủ làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Thật mạnh, thật sự quá mạnh.

Lâm Phàm cảm giác, sau thác lửa này nhất định phải có bảo bối gì đó, bằng không sao có thể có hung thú cường đại như vậy canh chừng.

Dựa vào khí tức mà đoán, chí ít nó có cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.

Lâm Phàm lùi về sau mấy bước, hung thú tu vi bậc này không phải hắn có thể ứng phó, xem ra lần này vô duyên với bảo bối.

Con hung thú khổng lồ kia há to cái miệng đầy răng nanh nhọn hoắt, vẻ mặt hung ác hướng Lâm Phàm gào thét.

Nhưng để Lâm Phàm kỳ quái là, tại sao con hung thú này không xông lên đại chiến ba trăm hiệp cùng mình, mà cứ đứng mãi trước thác lửa?

Chẳng lẽ do tu vi của mình quá thấp, hoàn toàn không tạo nổi chú ý của đối phương?

Nghĩ vậy, Lâm Phàm cảm thấy mình bị sỉ nhục. Ca lại bị một con hung thú coi thường?

- Tốt, xem như mày lợi hại, ngày hôm nay để lại cho mày cái mạng, đợi sau này tao mạnh lên, nhất định phải bắt mày dập đầu.

Lâm Phàm chỉ tay lên mặt con hung thú, cố vớt vát thể diện bằng một câu "hổ báo", sau đó chuẩn bị chuồn.

Mà đúng lúc này, Lâm Phàm thử mở hệ thống dò xét, lập tức mặt lộ vẻ quái dị.

"Tiểu Thiên Vị sơ giai."

Lâm Phàm dụi dụi con mắt, chính mình không có nhìn lầm chứ? Tại sao chỉ có Tiểu Thiên Vị sơ giai?

Thế nhưng Lâm Phàm liên tục nhìn ba lượt, vẫn một kết quả cũ.

Hay là... Giờ khắc này, Lâm Phàm nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ con hung thú này là loại cáo mượn oai hùm?

Hắn nở một nụ cười, sau đó vỗ vỗ Gà Con:

- Chuẩn bị làm thịt...

- Ò ó...

Advertisement
';
Advertisement