Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Dịch giả: †Ares†

oOo

Hôm sau.

Đoàn xe của Trương gia xuất hành. Lâm Phàm ngồi ngay ngắn trong một chiếc xe ngựa sang trọng, cùng mấy vị công tử, tiểu thư, nâng chén đối thơ, vô cùng sảng khoái.

- Lâm công tử đại tài, thật sự là khiến tại hạ bội phục không thôi.

Trương gia đại thiếu gia mi thanh mục tú, diện mạo bất phàm, lúc này cũng bị tài làm thơ của Lâm Phàm thuyết phục.

- Ca ca, huynh và Lâm công tử quen nhau ra sao vậy?

Tiểu thư Trương gia ngồi một bên nhẹ giọng hỏi, không hiểu tại sao mới gặp một đêm, mà hai người này đã như là hảo hữu mấy chục năm.

- Bí mật, không thể nói, không thể nói a.

Trương đại thiếu gia cười nhẹ, lắc lắc đầu.

Lâm Phàm cũng cười cười. Hôm qua, lúc đang lang thang trong thành, bởi vì có chút nhàm chán, cho nên hắn vào thanh lâu hóng hớt. Vừa vào đó, Lâm Phàm thấy có một người đang vì muốn hoa khôi nở nụ cười mà tận tình thi triển tài nghệ, mở miệng là phọt ra thơ, khiến Lâm Phàm nhìn mà há hốc mồm.

Chưa hết, tác phong của người này càng làm Lâm Phàm bái phục không thôi, vung tiền như rác, mà mày cũng không nhăn lấy một cái. Một màn hoành tráng này làm Lâm Phàm cảm thấy mình cũng nên "trang bức" đáp lễ một phen.

Sau đó, Lâm Phàm làm vẻ mặt cô đơn, giơ chén rượu lên cao, ánh mắt nhìn xa xăm, rồi bắt đầu "phun châu nhả ngọc", tạo thành một đoạn giai thoại khắp Tần Thần vương triều.

Hắn chỉ ngâm lên bốn câu thơ, nhưng vẻ siêu phàm thoát tục trong đó lập tức tràn đầy khắp cả thanh lâu.

Đám công tử, ca kỹ quanh đó đều bị vẻ ưu sầu của Lâm Phàm cảm nhiễm.

"Có rượu không có bạn

Một mình chuốc dưới hoa

Cất chén mời trăng sáng

Mình với bóng là ba."

(Nguyệt hạ độc trước - Một mình uống rượu dưới trăng - Lý Bạch. Nguồn: thivien.net)

....

Lâm Phàm đọc không được mấy bài thơ, nhưng lại nhớ rất kỹ bài này, bởi hắn cho rằng đọc lên rất tình cảm.

Quả nhiên, thơ vừa ra, toàn bộ đám người chung quanh đều bị tài nghệ của Lâm Phàm thuyết phục.

Tiếng vỗ tay như sấm dậy, nối liền không dứt, mà Lâm Phàm lại không màng danh lợi, chỉ khoát tay áo, xem như chuyện không có gì đáng nhắc tới.

....

Bị Lâm Phàm đoạt mất nổi bật, Trương đại thiếu gia lại không hề tức giận, mà còn rất khách khí làm quen với hắn. Tiếp đó, Lâm Phàm liếc mắt một cái, nhìn ra vị đại thiếu gia này có rất nhiều bệnh kín, bèn cho đối phương một ít "Đại Phàm Ca", với lời quảng cáo: "một đêm trăm nữ".

Đương nhiên, kết quả là Trương gia đại thiếu này hoàn toàn bị Lâm Phàm làm khuất phục, lập tức đối đãi với đối phương như tri kỷ.

Qua hôm sau, Trương gia muốn đi tảo mộ ở cách đó trăm dặm, Lâm Phàm cũng xin đi nhờ. Có xe ngựa xa hoa không ngồi, họa có mù mắt.

* * *

- Không nói thì thôi, còn lâu muội mới tò mò.

Trương tiểu thư nhìn Lâm Phàm, hai tròng mắt long lanh mang cả chút nắng xuân.

Mà chút "nắng mùa xuân" này để Lâm Phàm cảm thấy sởn hết cả da gà, tim đập kịch liệt, giống như bị oan hồn đòi mạng.

Lâm Phàm đã luyện tâm linh đến cảnh giới cao nhất, ngộ được rằng, sau khi chết, vạn vật trên thế gian đều hóa thành một nắm bùn đất.

Loại đại trí tuệ này, khiến Lâm Phàm còn trẻ mà cũng không để ý tới nữ sắc, không chìm đắm vào túi da bên ngoài của bất cứ người phụ nữ nào. Thế nhưng, sự thờ ơ bình thản này không được dùng khi gặp vị Trương tiểu thư lớn lên phải nói là "nằm ngoài tam giới", "không thuộc vạn vật thế gian" này. Vừa nhìn vị Trương tiểu thư này, Lâm Phàm đã nghĩ ngay đến Trương Nhị Cẩu, cũng không biết hai vị cùng họ này có bà con gì với nhau hay không.

Không tim đập, chân run khi bị liếc mắt tống tình mới là lạ!!!

....

Đoàn xe đi được hơn mười dặm, Lâm Phàm ôm quyền nói với Trương đại thiếu gia:

- Trương huynh, chúng ta từ biệt tại đây thôi.

- Lâm huynh, ngày sau chúng ta còn có thể gặp lại sao?

Trương đại thiếu gia rất lưu luyến hỏi. Người cùng tính nết thế này thật sự là quá khó để gặp được.

Tri kỷ chính là tri kỷ, không liên quan tới thời gian quen biết dài hay ngắn.

Lâm Phàm cười cười, chỉ sợ là sau này sẽ không gặp vị Trương đại thiếu gia này nữa rồi. Dù sao thân ở thế giới khác nhau, gặp được một lần đã là rất khó.

- Hữu duyên thiên lý lai tương hội, vô duyên đối diện bất tương phùng. Cáo từ!

Lâm Phàm xoay người chuẩn bị rời đi. Tuy mới chỉ quen một đêm, nhưng Lâm Phàm cũng khá thích tính cách dâm tiện của vị nhân huynh trước mặt.

- À, đúng rồi, Trương huynh, tặng huynh thứ này, ngày sau ta sẽ đến nhà bái phỏng.

Lâm Phàm cười, ném cái ngọc bội do hắn tự luyện chế tới.

- Lâm huynh đi tốt.

Trương đại thiếu gia vung tay một cái, bắt được cái ngọc bội, rồi cất thật kỹ vào ngực áo.

Mà lần chia tay này, đợi gặp lại, cũng đã là chuyện của ba mươi năm sau rồi.

....

Thù của Nham thôn, Lâm Phàm đã báo xong. Về phần Thất Thánh Bảo đồ, thì không thể không nói, đám người này đã chọc giận Lâm Phàm. Thế giới này chỉ có bản tọa tính kể người khác, thật không ngờ lại có người dám tính kế bản tọa.

Nếu không phải có hệ thống thủ hộ, thật đúng là đã bị đám này ám toán rồi.

Giờ phút này, Lâm Phàm nhìn nhìn con chó đen trong túi chứa đồ, sau đó thả nó ra, còn móc thêm một cái xích cổ.

Chó đen vừa ra, lập tức sủa loạn không ngừng.

Mà làm cho Lâm Phàm muốn cười là, con chó đen này nuốt viên Nghịch Thiên Cải Mệnh thần đan kia xong, lông biến thành nhẵn bóng, hơn nữa từng sợi từng sợi còn rất sắc bén.

Một con chó đen có thiên tư tuyệt đỉnh, thật đúng là hiếm thấy trên thế gian a.

- Ê cẩu cẩu, bản tọa biết mày nghe được bản tọa nói. Mày yên tâm đi, bản tọa nhất định sẽ nuôi mày thành Thánh cẩu.

- Còn Thất Thánh ấy hả? Yên tâm đi, sau này mày sẽ là Thất Thánh Cẩu của bản tọa, mấy động phủ kia bản tọa cũng sẽ vơ vét sạch. Thật muốn nhìn, là mày âm mưu quỷ kế lợi hại, hay là bản tọa lợi hại.

Trong một góc rừng rậm, Lâm Phàm lại đang nói chuyện với một con chó màu đen, quái dị vô cùng.

- Gâu gâu...

Chó đen lộ vẻ hung ác, không ngừng giãy giụa định cắn tới, nhưng bị Lâm Phàm phất tay áo một cái, thu lại vào trong túi chứa đồ.

Tiếp đó, Lâm Phàm lại thả Gà Con ra. Con gà ghẻ này nằm trong kia buồn chán gần chết, vừa được ra đã đập cánh chạy quanh người Lâm Phàm, "ò ó o" suốt không ngừng.

- Ó o cái đầu mày, nín, chúng ta đi thôi.

Gà Con giương cánh muốn bay cao, thế nhưng làm sao cũng không bay lên nổi, cuối cùng đành dùng hai chân bám lên vai Lâm Phàm.

- Thật sự là dọa người, phượng hoàng lại không biết bay. Cũng không biết mày là thể loại gì nữa, phượng không ra phượng, gà không ra gà.

Lâm Phàm cũng bó tay trước quái thai này. Ngoại trừ có được tư chất tuyệt đỉnh, con gà con này chẳng còn trông được tích sự gì.

- Ò ó o ho ho ho...

- Cuối "ò ó" mà còn "ho ho" cười đểu thì chết với tao.

- Ò ó o...

Một người một gà bay lên mà đi, đột nhiên phía trước có luồng khí thế cường đại tràn đến, khiến cả bầu trời cũng phải chấn động, như sắp vỡ nát.

Lâm Phàm lập tức hạ xuống mặt đất, cẩn thận tiến lên.

- Phía trước có biến!

* * *

Luồng khí tức phía trước rất mạnh, hơn nữa còn không chỉ một luồng, mà là do nhiều luồng hỗn loạn cùng một chỗ, bạo phát ra uy thế không thể coi thường.

Mặc dù không thấy được đối phương, nhưng Lâm Phàm vẫn dựa vào khí thế mà đoán được, ít nhất trong đám kia có cao thủ Nhập Thần cao giai, thậm chí cảnh giới đại viên mãn cũng có không ít.

Đến cùng là chuyện gì, lại tạo thành náo động như vậy? Đúng là làm cho người ta tò mò a.

Hiện giờ, tuy thực lực của Lâm Phàm có thể nghiền ép Tiểu Thiên Vị sơ giai, nhưng qua bao nhiêu chuyện, hắn kết luận được một điều, đó là bất cứ việc gì cũng không đơn giản như nhìn thấy bên ngoài.

Chuyện lần này, có lẽ cũng cất giấu một đại Boss.

Lâm Phàm thật cẩn thận về phía trước, thời thời khắc khắc chú ý dưới chân, nếu đạp nát một nhánh cây, tạo ra tiếng động, có khi cũng là bi kịch.

- Giao thứ kia ra đây.

Giờ phút này, ở góc rừng phía trước, một gã thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng, đứng trước mặt một đám nam nữ.

Mà đối diện với đám nam nữ này là một đám võ giả. Những võ giả này có khí tức không quá mạnh mẽ, nhưng cũng không thể coi thường.

- Đây là thánh vật của Man Hoang tộc chúng ta, Huyết Sát Các các ngươi chớ quá làm càn.

Một cô gái mặc áo lam, khuôn mặt xinh đẹp quát lên.

- Man Hoang tộc? Đó là thứ gì?

Lâm Phàm trốn ở một bên, lén lút nhìn. Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện về Man Hoang tộc được ghi trong điển tịch của tông môn.

Không phải trong đó ghi rằng thành viên của Man Hoang tộc lớn lên giống như dã thú sao? Nhưng tiểu mỹ nhân nũng nịu kia có chỗ nào giống dã thú chứ?

Chẳng qua mấy người cao lớn bảo hộ quanh tiểu mỹ nữ đúng là có chút giống dã thú, kẻ nào cũng to cao vượt xa người bình thường, cơ bắp cuồn cuộn, dữ tợn vô cùng, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Lâm Phàm dùng hệ thống quét một vòng.

Năm người thuộc Man Hoang tộc này, ngoại trừ tiểu mỹ nữ là Nhập Thần cao giai, ba nam một nữ còn lại đều là Nhập Thần đại viên mãn.

Còn bảy người vây lấy người của Man Hoang tộc, có sáu là tu vi Nhập Thần đại viên mãn, còn người dẫn đầu là Tiểu Thiên Vị sơ giai. Những người này đều còn rất trẻ, có thể có tu vi như vậy, thật sự rất khó được.

Cũng không biết những người này là đệ tử của tông môn nào.

Nếu những người này vào Thánh Tông, hẳn đều thuộc hàng ngũ đệ tử nội môn nổi bật, mà giờ lại đi cướp đồ của người, vậy thứ đó nhất định là bảo bối.

Nghĩ tới đây, Lâm Phàm cũng có chút kích động, rất chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo.

Hắn cũng thắc mắc một chuyện, đó là những kẻ chặn đường cướp của này trội hơn đối phương cả về tu vi lẫn nhân số, vậy sao còn mất thời gian nói nhảm?

Sau đó, tình huống phía trước lại sinh biến hóa.

Advertisement
';
Advertisement