Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Thanh Lĩnh quận. - Mời chậm dùng, đây đều là những món ăn ngon nhất của Thanh Lĩnh quận.

Giờ phút này, một cái bàn tròn được bày biện vô số đồ ăn, Tiêu Lệ Hải đứng một bên, cung kính nói.

- Ò ó o...

Gà Con đứng trên ghế, mắt sáng lên, sau đó nhảy lên bàn, cái mỏ nhỏ như cái máy đóng cọc, không ngừng mổ xuống.

Trên bàn đều là sơn hào hải vị, thậm chí còn có những món vô cùng sang quý.

Mà Tiêu Lệ Hải vì chiêu đãi con gà thần trước mắt này, cũng nhọc lòng, chỉ cần chiếu cố gà thần đại nhân thật tốt, chờ vị đại năng kia trở về, nhất định sẽ rất cao hứng.

Tuy Thanh Lĩnh quận không có thứ gì quý giá, nhưng dùng lòng thành để chiếu cố tốt sủng vật của vị kia, cũng phần nào tỏ ý cảm tạ ơn huệ.

Nếu Lâm Phàm biết lúc này Gà Con lại tiêu sái đến thế, tuyệt đối sẽ phun một ngụm máu lớn. Tiểu gia còn đang mệt gần chết, con gà không lông mày lại nhồm nhoàm ăn uống, có thể có chút lương tâm không?

. . . .

Trong rừng rậm.

- Tiếp, ngươi chỉ có chút trình độ như thế thôi sao?

Giờ phút này, Lâm Phàm đã bị con hung thú hình người đánh đến choáng váng, nhưng số lượng exp thu được cho Bất Diệt Ma Thể lại đủ khiến hắn quên hết đau đớn.

"Rầm..."

Lâm Phàm lại bay ra ngoài.

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng năm mươi vạn exp."

Hung thú hình người đã giận tới không thể giận hơn. Nhân loại trước mắt nó quá ghê tởm, bị nó đánh đến bầm dập mà mãi vẫn không chịu ngã. Đây là lần đầu tiên nó gặp chuyện nhục nhã đến thế. Chưa từng có nhân loại nhỏ bé nào chịu được của nó một quyền, vậy mà nhân loại trước mắt này đã trúng vô số quyền vẫn tiếp tục khiêu khích nó.

- Lại đến...

Lâm Phàm vỗ vỗ ngực rống giận.

Cùng động tác ấy, xương sườn của hắn vang lên kẽo kẹt, gẫy một chiếc, nhưng cũng không nghiêm trọng, còn có thể chịu được. Mà Huyết Hải Ma Công giờ đã thể hiện ra diệu dụng của nó.

Sau một đoạn đường dài chém giết, Huyết Hải Ma Công đã đạt đến tầng thứ ba.

Tầng thứ hai là phục hồi miệng vết thương, còn tầng thứ ba là khôi phục khung xương.

Trong một sát na, cái xương sườn bị gãy kia bỗng có vô số tia máu bao lấy, sau đó "két" một tiếng, khôi phục như thường.

Hung thú hình người không để Lâm Phàm "mời" thêm, lập tức dùng bàn tay to lớn chộp lấy Lâm Phàm, rồi rống lên, bóp chặt tay lại, như muốn bóp nát Lâm Phàm.

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng năm mươi vạn exp."

- Aaaaa...

Lâm Phàm gào thét thảm thiết.

Con hung thú nghe thế thì hưng phấn vô cùng, càng dồn thêm sức vào tay.

Thế nhưng, chỉ vài giây sau, Lâm Phàm đã ngừng kêu, còn nghiêm mặt lại, nói:

- Huynh đệ, ngươi có thể đổi cách đánh không, đánh đấm thế này chậm quá.

Hung thú hình người đang bóp đến hăng say, sắc mặt đột nhiên biến đổi, gầm lên giận dữ, tám cái đuôi quất tới, quật Lâm Phàm bay lên không, rồi không ngừng quất tiếp, không để hắn chạm đất.

"Chát chát... Chát chát..."

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng năm mươi vạn exp."

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng năm mươi vạn exp."

- Huynh đệ, dùng cả hai tay nữa, ra kỹ năng tổ hợp đi.

Lâm Phàm vừa nuốt đan dược, vừa nói.

Điên tiết lên, con hung thú "chiều" theo yêu cầu của Lâm Phàm, không ngừng vừa dùng đuôi vừa đấm, không gian như bị từng dòng khí mãnh liệt khuấy lên, cây cối xung quanh bị hủy diệt toàn bộ, hình thành một mảnh đất trơ trọi.

- Quá thoải mái...

Lâm Phàm vừa hộc máu, vừa nuốt đan dược, vừa sảng khoái hô.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lâm Phàm nhìn thấy exp của Bất Diệt Ma Thể đã ngày càng gần tới thăng cấp, trong lòng hưng phấn không thôi...

. . . .

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng năm mươi vạn exp."

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể thăng cấp 16."

"Đinh, cường độ thân thể tấn thăng cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn."

- Ài, cảm giác này thật là tốt đẹp

Lâm Phàm hưởng thụ cảm giác thăng cấp, Bất Diệt Ma Thể cũng chỉ còn bốn cấp nữa sẽ tiến giai, biến hóa về chất.

Bởi vì cường độ thân thể tăng lên, hiện tại công kích từ hung thú hình người đã không có bất kỳ tác dụng nào tới Lâm Phàm nữa, cho nên hắn dự tính dùng mưu tới gần con hung thú kia, cho nó một phát gạch.

Thế nhưng, bỗng một tiếng vang thật lớn truyền ra. Lâm Phàm vừa nhìn, cũng sửng sốt, lập tức hô to không ổn, hung thú muốn chạy.

Giờ phút này, hung thú hình người đấm một quyền lên mặt đất. Mặt đất tức thì nứt ra thành một cái khe, mà trong khe kia tản ra từng ánh hào quang lấp loáng đen kịt, giống như là một mặt nước.

Tiếp đến, hung thú hình người dùng tư thế nhảy cầu hoàn mỹ để nhảy vào trong đó.

Nó đã không muốn ở chỗ này thêm một phút giây nào nữa, nhân loại này thật sự quá tà môn rồi. Nó muốn về nhà, hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng đúng lúc đó, hung thú hình người đột nhiên phát hiện, thân thể của nó lơ lửng ngay trước cái khe kia, mãi vẫn chưa lọt qua.

- Huynh đệ, đừng đi mà, ngươi đi rồi, ta biết tìm ai đây.

Hóa ra, Lâm Phàm đã nhào tới kịp, tóm được cổ chân của nó.

Tay trái của Lâm Phàm giơ Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên:

- Quay lại nào, chúng ta nói chuyện mấy câu nữa thôi.

Hung thú hình người giãy giụa, nó muốn chạy, không muốn ở chỗ này nữa. Thế nhưng nó không làm cách nào giãy được khỏi tay của Lâm Phàm.

Lần này định hủy diệt một tòa thành thị, nó vốn cho là chuyện rất đơn giản, không ngờ lại gặp biến thái như vậy.

- Ngoan, quay lại nào, một câu thôi...

Chưa nói xong, một màn khiến Lâm Phàm kinh ngạc đã xảy ra. Hung thú hình người kia dùng móng vuốt sắc bén tự cắt cái chân đang bị Lâm Phàm nắm.

- Độc thật...

Lâm Phàm ngẩn ra mất một lúc, không ngờ hung thú này lại tự mình hại mình.

Mà phát hiện bản thân rốt cuộc né ra được, thành công chui vào cái khe trên mặt đất, trên khuôn mặt dữ tợn của hung thú hình người không ngờ chảy xuống hai hàng lửa đỏ bừng, phảng phất như là nước mắt.

* * *

- Ài...

Lâm Phàm than khẽ, một tiếng than bao hàm tất cả cảm xúc lúc này của hắn. Mắt thấy thịt đã tới tay mà còn rơi mất, ai có thể thoải mái đây?

Tại sao lại không tin ca? Ca chỉ muốn nói một câu thôi, thật mà...

Lâm Phàm tung tung viên gạch trên tay, sau đó bỏ lại vào trong túi chứa đồ. Tuy thịt chạy, nhưng ít ra không lỗ, cường độ thân thể rốt cuộc tăng lên cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, sau này có thể mặc sức mà làm, không cần kiêng dè cái gì rồi.

Lâm Phàm nhìn cái khe trên mặt đất, suy tính xem có nên đuổi theo không, nhưng cuối cùng quyết định bỏ qua ý tưởng này.

Ai biết dưới quầng sáng kia là chỗ nào? Sau khi vào cũng biết sao được sẽ gặp cái gì?

Sau đó, Lâm Phàm ném cái chân của hung thú hình người còn cầm trên tay đi, xoay người rời khỏi.

Mà cái khe trên mặt đất cũng từ từ khép lại, giống như không xảy ra chuyện gì cả.

. . . .

Thanh Lĩnh quận.

Gà Con cơm nước no nê, xòe rộng cánh, vô lực ngả đầu vào ghế, ợ một cái rõ to. Lúc này, đôi mắt to tròn kia lại bắt đầu liếc nhìn con gà mái mơ ban nãy.

- Đại nhân, gà thần đại nhân thật phi thường.

Tiêu Liệt đứng ở phía sau, khẽ nói.

- Đương nhiên, gà thần đại nhân chính là sủng vật của vị đại năng kia, sao hung thú thô tục có thể so sánh chứ.

Tiêu Lệ Hải cũng cảm thấy khiếp sợ đối với sức ăn của Gà Con. Cả một bàn đầy đồ ăn, giờ đã trống rỗng, một chút cặn cũng không còn, không biết bụng của gà thần đại nhân làm bằng gì.

Giờ phút này, các dân chúng kéo nhau mang theo lễ vật tới để cảm tạ. Bọn họ đã biết đây là sủng vật do vị đại năng kia để lại. Tuy vị đại năng kia không đến, nhưng những dân chúng thuần phác này cũng muốn cảm tạ vị gà thần này.

- Tiêu Liệt tướng quân, cho chúng ta đi vào cảm tạ gà thần đại nhân đi.

Dân chúng tay xách nách mang, nhiệt tình hô lớn.

Tiêu Liệt nhìn biển người phía dưới, tay làm thủ thể bình tĩnh, nói:

- Hảo ý của các vị, gà thần đại nhân tâm lĩnh. Nhưng gà thần đại nhân đang nghỉ ngơi, mọi người trước hết cứ về đi đã, chớ nên quấy rầy gà thần đại nhân.

Dân chúng vừa nghe, vội vàng yên lặng, lại đặt những lễ vật trên tay xuống phía trước:

- Tiêu Liệt đại nhân, Thanh Lĩnh quận có thể bảo vệ được cũng nhờ ở những tướng sĩ nữa. Chúng ta không có thứ gì tốt, chỉ có mấy đồ này tặng cho các vị.

Đám Tiêu Liệt thỏa mãn gật gật đầu. Tuy bọn họ đã không làm được nhiều tác dụng, nhưng dân chúng có thể nhớ bọn họ là quá đủ rồi.

Những huynh đệ tử trận khi thủ thành cũng có thể yên nghỉ.

Mà vừa lúc này, một giọng nói giống như xuyên thấu tầng tầng như không vang vọng trong tai mọi người.

- Gà Con, đi thôi...

Mọi người vừa nghe, giọng nói này là của ai? Chẳng lẽ là vị đại năng kia sao?

Gà Con đang nằm trên ghế, ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp, vừa nghe tiếng thì lập tức giương cánh, rồi chạy như điên ra ngoài.

Tiêu Lệ Hải theo sát phía sau, vẻ mặt kích động nói:

- Tiêu Liệt, mau để mọi người chuẩn bị, theo ta ra khỏi thành nghênh đón vị đại năng kia.

- Rõ!

Cửa thành đã mở ra, Gà Con chạy như điên về đằng xa ngoài thành, tới chỗ Lâm Phàm đang quay lưng về phía mọi người, rồi nhảy lên, đậu trên vai hắn.

- Ò ó o...

Gà Con kêu lớn một tiếng, giống như quá no mà không đứng vững được, ngồi bệt luôn lên vai Lâm Phàm.

Đám người Tiêu Lệ Hải đứng ở cửa thành. Nhìn về bóng người ở phương xa kia, cả đám đều có cảm giác muốn quỳ lạy.

Mái tóc dài phiêu dật bay theo gió, quần áo trắng như tuyết, thật sự vô cùng thoát tục. Chỉ là không nhìn thấy được khuôn mặt của vị này, khiến Tiêu Lệ Hải rất tiếc nuối.

- Xin dừng bước, ngài cứu ngàn vạn con dân Thanh Lĩnh quận, xin cho chúng ta dùng tấm lòng chân thành nhất cảm tạ ngài.

Tiêu Lệ Hải gấp gáp nói.

Vô số dân chúng vây quanh cửa thành hoặc trèo lên cả tường thành, vẻ mặt chờ mong nhìn bóng lưng tuyệt thế kia.

Bọn họ thật sự rất hy vọng vị đại nhân giống như thần kia có thể đi vào Thanh Lĩnh quận làm khách, để bọn họ dùng kính ý cao nhất mà cảm tạ.

- Không cần, tiện tay mà thôi.

Lâm Phàm bình thản nói, sau đó thân hình hóa thành một dải ánh sáng, biến mất ở giữa đất trời.

Tới vội vàng, đi cũng vội vàng, thậm chí cả mặt cũng không nhìn thấy, cứ như vậy rời khỏi.

Tiêu Lệ Hải nhìn bóng người biến mất, mãi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, trong đầu cứ quanh quẩn một câu nói vừa rồi.

"Tiện tay mà thôi... Tiện tay mà thôi..."

- Đại nhân, chúng ta...

Tiêu Liệt không ngờ vị đại nhân kia cứ như vậy đi rồi, tâm tình có chút mất mát, mà các dân chúng đang ngóng trông cũng không khỏi thất vọng.

- Tiêu Liệt, vị đại nhân này mới là chân chính là đại nhân a. Tiêu Lệ Hải ta gặp qua vô số người tông môn, nhưng lại chưa bao giờ gặp được vị nào không màng danh lợi như đại nhân, cứu mấy ngàn vạn người, lại chỉ một câu "tiện tay mà thôi". Vừa rồi ngươi có nhìn thấy vết máu nơi góc áo của đại nhân không?

Trong đôi mắt thâm trầm của Tiêu Lệ Hải đã tràn ngập tôn kính vô hạn

- Đại nhân nhất định là bị thương. Thanh Lĩnh quận mấy trăm năm lịch sử, nguy ở sớm tối, là vị đại nhân kia cứu vớt chúng ta. Bản quận chủ quyết định, xây dựng pho tượng trăm trượng của đại nhân, đứng thẳng trong thành, khắc ghi chuyện hôm nay, để hậu nhân được chiêm ngưỡng.

Tiêu Lệ Hải nhìn mãi về hướng Lâm Phàm bay đi, nói.

- Rõ!

Tiêu Liệt gật gật đầu, không có bất kỳ dị nghị gì đối với quyết định của quận chủ.

Đại nhân bảo vệ mọi người lại không hề phô trương hay đòi báo đáp. Tuy xây dựng pho tượng trăm trượng sẽ hao tài tốn của, nhưng Tiêu Liệt cho rằng tất cả đều đáng giá.

- Đại nhân, nhưng chúng ta không nhìn rõ khuôn mặt của đại nhân kia, nên làm thế nào cho phải?

Tiêu Liệt hỏi.

- Không, thấy rõ, đại nhân kia có bóng lưng phiêu dật, trường bào trắng tinh, thế gian có một không hai... Ta sẽ vẽ lại bóng lưng kia, ngươi phân phó xuống, để dân chúng toàn thành cùng làm việc này.

Tiêu Lệ Hải ấn tượng thật sâu về cái bóng lưng phiêu dật của Lâm Phàm.

- Vâng.

Tiêu Liệt gật gật đầu.

. . . .

Lâm Phàm lại không biết, pho tượng đầu tiên để thế nhân chiêm ngưỡng của hắn lại được xây ở Thanh Lĩnh quận. Trên vai pho tượng còn có một con gà lơ thơ lông, khiến tổng thể càng thêm đi sâu vào lòng người.

Advertisement
';
Advertisement